Tiểu Bát Nguyệt đến, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của cả Hầu Phủ.
Lão Hầu gia lúc đầu còn bất mãn với Đông Sinh, nhưng bởi vì lần đầu tiên được nhìn thấy cháu ngoại, nên ghét bỏ cũng biến mất không còn dấu vết. Ai ai tới bái phỏng, cũng khen lấy khen để con rể có thân phận thường dân của mình.
Hôn sự giữa hai nhà Cố Tần, trước bởi vì Cố Khinh Châu ra biên cương nên tạm gác lại, qua nửa năm, Cố tiểu tướng quân sai người mang tin về nhà, viết rõ mình chưa biết ngày nào mới trở về được, xin nhờ trưởng bối trong nhà làm chủ xóa bỏ hôn ước với Tần gia, để Tiểu Ngọc đi tìm một phu quân tốt khác.
Trưởng bối Cố gia lo sợ bị phản đối nhưng vẫn làm theo ý của Cố Khinh Châu, đến Tần gia từ hôn. Vốn nghĩ hai nhà đã có vài chục năm hôn ước, gọi là từ hôn thì cũng chỉ là nói cho có thôi, thiên kim Tần gia nhất định vẫn sẽ chờ Khinh Châu, phụ tử Hầu gia nhất định sẽ không đáp ứng vụ từ hôn này.
Nào biết, bọn họ vừa mới mở lời, phụ tử Tần gia liền đáp ứng không chút do dự, còn nói Cố Khinh Châu thiếu niên anh tuấn, tiền đồ rộng mở, không nên bị Tiểu Ngọc ràng buộc, mà nên vỗ cánh bay cao, ngao du tứ hải, vân vân và mây mây, chặn hết lời của người Cố gia. Tần gia nói khiêm tốn khách khí, nhưng người thông minh đều sẽ nghe ra ý tứ như thoát được gánh nặng.
Cố gia sinh lòng bất mãn, nhưng ngại Hầu Phủ quyền cao chức trọng. Hầu gia mặc dù tuổi đã cao, nhưng bốn vị công tử thì lại hoàn toàn kế thừa y bát của lão Hầu gia, một người đã đủ rồi, huống chi lại còn những bốn người. Cố Khinh Châu chẳng những là độc đinh của cả dòng họ Cố gia, mà còn thiên tư trác tuyệt, ấy thế lại thua Tần gia. Nhưng Cố gia cũng chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống. Dù vậy thì hiềm khích giữa hai nhà Cố Tần không thể không có.
Hai nhà Cố – Tần một lần nữa trở thành chủ đề đàm tiếu của cả kinh thành, nhưng họ cũng chỉ có thể biết chút ít, chứ không nắm được gốc rễ câu chuyện.
Quan lại tới Hầu phủ bái phỏng, đều thấy tiểu hài tử của tiểu thư Tần gia giống như đã được một tuổi rồi, nhẩm tính thì vị tiểu thư Tần gia này, ấy thế mà tốc độ nhanh thật đấy. Hôn ước vừa mới hủy, liền tìm được người mới, lại cũng sinh hài tử luôn.
Nhìn đến vị con rể của Tần gia, cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt. Thẳng cho đến khi có người vỗ đầu bừng tỉnh, vị này không phải là Thám hoa lang của năm ngoái sao.
Tin đồn bùng phát. Tiểu thư Tần gia chân trong chân ngoài, ghét Cố tướng quân rong ruổi trên chiến trường suốt. Nhưng mà, Tần gia lúc này đang xoay quanh Tiểu Bát Nguyệt, cũng không thèm để ý những tin đồn này.
Về phần Tần Châu Ngọc, vốn mang tiếng xấu nhiều năm ở kinh thành, từ trước đến nay cũng chẳng thèm để ý. Hiện giờ, điều nàng quan tâm nhất là làm thế nào để tranh đấu với vị tẩu tẩu mới này.
Tần Châu Ngọc vốn ghét Triệu Tuyết, mà ngày trước, nàng còn lợi dụng Triệu Tuyết ngu ngốc mà bắt nạt nàng ta. Lần này, Triệu Tuyết xoay người liền ở cửa trên, trở thành Tứ tẩu của nàng, sao nàng có thể nuốt trôi cơn giận này. Em chồng nàng đây, nhất định phải để cho Triệu Tuyết muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nàng.
Mặc dù Triệu Tuyết và Tần Châu Ngọc từ trước đến nay đều bất hòa, nhiều lần chịu thua, nhưng bởi vì đầu óc đơn giản, không so đo với nàng. Biết lần này Tần Châu Ngọc trở về thăm nhà ngoại, dù vị em chồng này tràn đầy địch ý với nàng, nhưng vừa nhìn thấy tiểu tử Tống Bát Nguyệt kia, liền quên hết mọi chuyện. Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn ôm cậu chàng.
Tần Châu Ngọc thấy nàng như thế, vô cùng đắc ý, mỗi lần ôm Tống Bát Nguyệt liền khoe khoang trước mặt Triệu Tuyết, thỉnh thoảng còn đem Tống Bát Nguyệt hướng tới trước mặt nàng đung đưa một cái, nhưng chờ đến khi Triệu Tuyết khẽ vươn tay ra, nàng liền ôm Tống Bát Nguyệt lại.
Tống Bát Nguyệt mới một tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy chơi rất vui, mỗi lần như thế lại cười khanh khách không ngừng, khiến Triệu Tuyết càng thêm ngứa ngáy muốn động.
Trở về đã gần nửa tháng mà Tần Châu Ngọc vẫn chưa để Triệu Tuyết bế Tống Bát Nguyệt được lần nào. Thế vẫn chưa đủ, nàng còn cố ý để Tống Bát Nguyệt tè lên người Triệu Tuyết hai lần liền.
Tần Châu Ngọc chiếm thế thượng phong, cũng dần dần không còn bất mãn với tẩu tẩu Triệu Tuyết của mình nữa. Ngẫm lại thì nếu mà đổi sang một vị tẩu tẩu ghê gớm khác thì chắc mọi chuyện sẽ không được như bây giờ.
Ngày Tống Bát Nguyệt tròn một tuổi, Hầu phủ mở tiệc chiêu đãi mời thân bằng hảo hữu đến chúc mừng. Tiệc tròn tuổi không thể thiếu nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.
Hầu gia ôm Tống Bát Nguyệt trắng trắng tròn tròn đặt lên trên sạp, phía trước là một bàn đã chuẩn bị sẵn bút, giấy, nghiên mực, bàn tính, tiền, sổ sách, đồ ăn đủ các thứ.
Triệu Tuyết đã làm mấy món điểm tâm cho cậu bé, nhưng Tần Châu Ngọc một mực chăm chú nhìn, khiến nàng vẫn chưa có cơ hội đút cho Tống Bát Nguyệt ăn.
Lần này thừa dịp không ai chú ý, nàng liền để đĩa điểm tâm lên trên bàn, nhưng để cách xa Tống Bát Nguyệt nhất.
Tống Bát Nguyệt được đặt xuống sạp, lật người một cái, đưa mắt nhìn các loại đồ chơi, cũng không cần cha mẹ nói, liền hì hục bò lên phía trước.
Mọi người thấy cậu bò hăng say như thế, cười rộ không ngớt.
Chỉ là không nghĩ tới, Tống Bát Nguyệt một đường bỏ qua giấy bút, nghiên mực, bàn tính…trực tiếp bò đến phía bên kia, hai tay với lấy món điểm tâm nhét vào trong miệng.
Tần Châu Ngọc chăm chú nhìn, mới phát hiện ra rằng đĩa đồ ăn này chẳng biết Triệu Tuyết đã lén lút đặt lên lúc nào. Tức giận hùng hổ đoạt lấy đồ ăn trong tay Tống Bát Nguyệt, ném lại vào đĩa rồi ôm cậu bé trở về chỗ cũ, ào ào nói: “Cái này không tính, bây giờ mới bắt đầu tính.”
Triệu Tuyết thấy ánh mắt hung tợn của nàng, đành phải cầm đĩa đồ ăn lên, lui ra sau mấy bước.
Tống Bát Nguyệt bị mẹ cướp đồ ăn ngon, chân tay giãy dụa kêu khóc kháng nghị. Nhưng đến lúc được đặt lại dưới đất, lại cười khanh khách, như con thỏ nhỏ bò về phía trước lần nữa.
Lần này vẫn như cũ, cu cậu băng băng vượt qua đống đồ vật, trực tiếp bò tới bên chân Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết sững sờ một chút, rồi liền bế cậu chàng lên.
Mục tiêu của Tống Bát Nguyệt hiển nhiên là món điểm tâm trong tay nàng, đưa tay ra nắm lấy nhét vào trong miệng.
Tần Châu Ngọc thấy bộ dạng tham ăn của con trai, tức đến nỗi dậm chân định chạy tới, Đông Sinh liền kéo nàng lại: “Xem ra Bát Nguyệt rất thích đồ ăn của tẩu tẩu, nàng có cản cũng không được đâu.”
Tần Châu Ngọc thấy mọi người xung quanh đều đang vui vẻ, không muốn làm mọi người mất hứng, chỉ đành âm thầm mắng con trai một câu: “Tiểu phản bội”.
Sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Tống Bát Nguyệt xem như phản bội lại mẹ hoàn toàn. Mỗi sáng sau khi được cha mẹ ôm xuống giường, đôi mắt đen lúng liếng, miệng bập bẹ muốn tìm thím nhỏ, đúng ra là tìm thím nhỏ đòi đồ ăn.
Triệu Tuyết cũng không phụ cậu, mỗi sáng sớm liền bưng các món điểm tâm đa dạng đến hối lộ Tống Bát Nguyệt.
Tần Châu Ngọc đôi khi cũng tỏ thái độ, nhưng dù sao cũng là con trai mình ăn đồ của người ra, nên nàng cũng không ác miệng với Triệu Tuyết. Thỉnh thoảng sẽ để Tống Bát Nguyệt chơi đùa với Triệu Tuyết một lúc. Nàng kiên quyết giữ vững cốt khí, tuyệt đối không ăn. Kẻ ngốc Triệu Tuyết kia thì làm được ra đồ ăn ngon gì chứ, cũng chỉ có thể dỗ được tiểu quỷ Tống Bát Nguyệt mà thôi.
Nhưng không lâu sau, thấy Tống Bát Nguyệt mỗi lần ăn đều hứng khí bừng bừng, Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn nổi, đợi Triệu Tuyết rời đi, liền thử một miếng nhỏ.
Vừa nếm xong, nàng liền trợn tròn mắt.
Ngon quá! Ấy thế mà đồ ăn lại ngon đến vậy.
Nhưng…chuyện này làm sao có thể chứ?
Để chứng thực lại, Tần Châu Ngọc liền dứt khoát ăn hết cả bàn đồ ăn. Cuối cùng, nàng không thể không thừa nhận, Triệu Tuyết thế mà lại là một đầu bếp cừ khôi.
Tống Bát Nguyệt ban đầu còn ung dung nhấm nháp đến sung sướng, bỗng thấy đĩa đồ ăn đã trống không. Nhìn sang mẹ mình, liền oa một tiếng khóc lớn.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Tần Châu Ngọc và Triệu Tuyết liền thay đổi đột biến.
Tục ngữ có câu, há miệng mắc quai chính là ý này đây.
Editor: Hi mọi người! Mình rất xin lỗi vì đã bỏ bê truyện lâu đến thế!! Thấy tội lỗi quá vì để mọi người đợi lâu. Nhưng đến đây thì cũng coi như là kết truyện của Đông Sinh và Tần Châu Ngọc rồi ^^. Các chương còn lại cũng chỉ là vài câu chuyện nhỏ của 2 người thôi, à còn có phiên ngoại về Trương Cẩn nữa. Mình sẽ cố gắng edit và hoàn sớm ạ!!
Lão Hầu gia lúc đầu còn bất mãn với Đông Sinh, nhưng bởi vì lần đầu tiên được nhìn thấy cháu ngoại, nên ghét bỏ cũng biến mất không còn dấu vết. Ai ai tới bái phỏng, cũng khen lấy khen để con rể có thân phận thường dân của mình.
Hôn sự giữa hai nhà Cố Tần, trước bởi vì Cố Khinh Châu ra biên cương nên tạm gác lại, qua nửa năm, Cố tiểu tướng quân sai người mang tin về nhà, viết rõ mình chưa biết ngày nào mới trở về được, xin nhờ trưởng bối trong nhà làm chủ xóa bỏ hôn ước với Tần gia, để Tiểu Ngọc đi tìm một phu quân tốt khác.
Trưởng bối Cố gia lo sợ bị phản đối nhưng vẫn làm theo ý của Cố Khinh Châu, đến Tần gia từ hôn. Vốn nghĩ hai nhà đã có vài chục năm hôn ước, gọi là từ hôn thì cũng chỉ là nói cho có thôi, thiên kim Tần gia nhất định vẫn sẽ chờ Khinh Châu, phụ tử Hầu gia nhất định sẽ không đáp ứng vụ từ hôn này.
Nào biết, bọn họ vừa mới mở lời, phụ tử Tần gia liền đáp ứng không chút do dự, còn nói Cố Khinh Châu thiếu niên anh tuấn, tiền đồ rộng mở, không nên bị Tiểu Ngọc ràng buộc, mà nên vỗ cánh bay cao, ngao du tứ hải, vân vân và mây mây, chặn hết lời của người Cố gia. Tần gia nói khiêm tốn khách khí, nhưng người thông minh đều sẽ nghe ra ý tứ như thoát được gánh nặng.
Cố gia sinh lòng bất mãn, nhưng ngại Hầu Phủ quyền cao chức trọng. Hầu gia mặc dù tuổi đã cao, nhưng bốn vị công tử thì lại hoàn toàn kế thừa y bát của lão Hầu gia, một người đã đủ rồi, huống chi lại còn những bốn người. Cố Khinh Châu chẳng những là độc đinh của cả dòng họ Cố gia, mà còn thiên tư trác tuyệt, ấy thế lại thua Tần gia. Nhưng Cố gia cũng chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống. Dù vậy thì hiềm khích giữa hai nhà Cố Tần không thể không có.
Hai nhà Cố – Tần một lần nữa trở thành chủ đề đàm tiếu của cả kinh thành, nhưng họ cũng chỉ có thể biết chút ít, chứ không nắm được gốc rễ câu chuyện.
Quan lại tới Hầu phủ bái phỏng, đều thấy tiểu hài tử của tiểu thư Tần gia giống như đã được một tuổi rồi, nhẩm tính thì vị tiểu thư Tần gia này, ấy thế mà tốc độ nhanh thật đấy. Hôn ước vừa mới hủy, liền tìm được người mới, lại cũng sinh hài tử luôn.
Nhìn đến vị con rể của Tần gia, cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt. Thẳng cho đến khi có người vỗ đầu bừng tỉnh, vị này không phải là Thám hoa lang của năm ngoái sao.
Tin đồn bùng phát. Tiểu thư Tần gia chân trong chân ngoài, ghét Cố tướng quân rong ruổi trên chiến trường suốt. Nhưng mà, Tần gia lúc này đang xoay quanh Tiểu Bát Nguyệt, cũng không thèm để ý những tin đồn này.
Về phần Tần Châu Ngọc, vốn mang tiếng xấu nhiều năm ở kinh thành, từ trước đến nay cũng chẳng thèm để ý. Hiện giờ, điều nàng quan tâm nhất là làm thế nào để tranh đấu với vị tẩu tẩu mới này.
Tần Châu Ngọc vốn ghét Triệu Tuyết, mà ngày trước, nàng còn lợi dụng Triệu Tuyết ngu ngốc mà bắt nạt nàng ta. Lần này, Triệu Tuyết xoay người liền ở cửa trên, trở thành Tứ tẩu của nàng, sao nàng có thể nuốt trôi cơn giận này. Em chồng nàng đây, nhất định phải để cho Triệu Tuyết muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nàng.
Mặc dù Triệu Tuyết và Tần Châu Ngọc từ trước đến nay đều bất hòa, nhiều lần chịu thua, nhưng bởi vì đầu óc đơn giản, không so đo với nàng. Biết lần này Tần Châu Ngọc trở về thăm nhà ngoại, dù vị em chồng này tràn đầy địch ý với nàng, nhưng vừa nhìn thấy tiểu tử Tống Bát Nguyệt kia, liền quên hết mọi chuyện. Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn ôm cậu chàng.
Tần Châu Ngọc thấy nàng như thế, vô cùng đắc ý, mỗi lần ôm Tống Bát Nguyệt liền khoe khoang trước mặt Triệu Tuyết, thỉnh thoảng còn đem Tống Bát Nguyệt hướng tới trước mặt nàng đung đưa một cái, nhưng chờ đến khi Triệu Tuyết khẽ vươn tay ra, nàng liền ôm Tống Bát Nguyệt lại.
Tống Bát Nguyệt mới một tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy chơi rất vui, mỗi lần như thế lại cười khanh khách không ngừng, khiến Triệu Tuyết càng thêm ngứa ngáy muốn động.
Trở về đã gần nửa tháng mà Tần Châu Ngọc vẫn chưa để Triệu Tuyết bế Tống Bát Nguyệt được lần nào. Thế vẫn chưa đủ, nàng còn cố ý để Tống Bát Nguyệt tè lên người Triệu Tuyết hai lần liền.
Tần Châu Ngọc chiếm thế thượng phong, cũng dần dần không còn bất mãn với tẩu tẩu Triệu Tuyết của mình nữa. Ngẫm lại thì nếu mà đổi sang một vị tẩu tẩu ghê gớm khác thì chắc mọi chuyện sẽ không được như bây giờ.
Ngày Tống Bát Nguyệt tròn một tuổi, Hầu phủ mở tiệc chiêu đãi mời thân bằng hảo hữu đến chúc mừng. Tiệc tròn tuổi không thể thiếu nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.
Hầu gia ôm Tống Bát Nguyệt trắng trắng tròn tròn đặt lên trên sạp, phía trước là một bàn đã chuẩn bị sẵn bút, giấy, nghiên mực, bàn tính, tiền, sổ sách, đồ ăn đủ các thứ.
Triệu Tuyết đã làm mấy món điểm tâm cho cậu bé, nhưng Tần Châu Ngọc một mực chăm chú nhìn, khiến nàng vẫn chưa có cơ hội đút cho Tống Bát Nguyệt ăn.
Lần này thừa dịp không ai chú ý, nàng liền để đĩa điểm tâm lên trên bàn, nhưng để cách xa Tống Bát Nguyệt nhất.
Tống Bát Nguyệt được đặt xuống sạp, lật người một cái, đưa mắt nhìn các loại đồ chơi, cũng không cần cha mẹ nói, liền hì hục bò lên phía trước.
Mọi người thấy cậu bò hăng say như thế, cười rộ không ngớt.
Chỉ là không nghĩ tới, Tống Bát Nguyệt một đường bỏ qua giấy bút, nghiên mực, bàn tính…trực tiếp bò đến phía bên kia, hai tay với lấy món điểm tâm nhét vào trong miệng.
Tần Châu Ngọc chăm chú nhìn, mới phát hiện ra rằng đĩa đồ ăn này chẳng biết Triệu Tuyết đã lén lút đặt lên lúc nào. Tức giận hùng hổ đoạt lấy đồ ăn trong tay Tống Bát Nguyệt, ném lại vào đĩa rồi ôm cậu bé trở về chỗ cũ, ào ào nói: “Cái này không tính, bây giờ mới bắt đầu tính.”
Triệu Tuyết thấy ánh mắt hung tợn của nàng, đành phải cầm đĩa đồ ăn lên, lui ra sau mấy bước.
Tống Bát Nguyệt bị mẹ cướp đồ ăn ngon, chân tay giãy dụa kêu khóc kháng nghị. Nhưng đến lúc được đặt lại dưới đất, lại cười khanh khách, như con thỏ nhỏ bò về phía trước lần nữa.
Lần này vẫn như cũ, cu cậu băng băng vượt qua đống đồ vật, trực tiếp bò tới bên chân Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết sững sờ một chút, rồi liền bế cậu chàng lên.
Mục tiêu của Tống Bát Nguyệt hiển nhiên là món điểm tâm trong tay nàng, đưa tay ra nắm lấy nhét vào trong miệng.
Tần Châu Ngọc thấy bộ dạng tham ăn của con trai, tức đến nỗi dậm chân định chạy tới, Đông Sinh liền kéo nàng lại: “Xem ra Bát Nguyệt rất thích đồ ăn của tẩu tẩu, nàng có cản cũng không được đâu.”
Tần Châu Ngọc thấy mọi người xung quanh đều đang vui vẻ, không muốn làm mọi người mất hứng, chỉ đành âm thầm mắng con trai một câu: “Tiểu phản bội”.
Sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Tống Bát Nguyệt xem như phản bội lại mẹ hoàn toàn. Mỗi sáng sau khi được cha mẹ ôm xuống giường, đôi mắt đen lúng liếng, miệng bập bẹ muốn tìm thím nhỏ, đúng ra là tìm thím nhỏ đòi đồ ăn.
Triệu Tuyết cũng không phụ cậu, mỗi sáng sớm liền bưng các món điểm tâm đa dạng đến hối lộ Tống Bát Nguyệt.
Tần Châu Ngọc đôi khi cũng tỏ thái độ, nhưng dù sao cũng là con trai mình ăn đồ của người ra, nên nàng cũng không ác miệng với Triệu Tuyết. Thỉnh thoảng sẽ để Tống Bát Nguyệt chơi đùa với Triệu Tuyết một lúc. Nàng kiên quyết giữ vững cốt khí, tuyệt đối không ăn. Kẻ ngốc Triệu Tuyết kia thì làm được ra đồ ăn ngon gì chứ, cũng chỉ có thể dỗ được tiểu quỷ Tống Bát Nguyệt mà thôi.
Nhưng không lâu sau, thấy Tống Bát Nguyệt mỗi lần ăn đều hứng khí bừng bừng, Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn nổi, đợi Triệu Tuyết rời đi, liền thử một miếng nhỏ.
Vừa nếm xong, nàng liền trợn tròn mắt.
Ngon quá! Ấy thế mà đồ ăn lại ngon đến vậy.
Nhưng…chuyện này làm sao có thể chứ?
Để chứng thực lại, Tần Châu Ngọc liền dứt khoát ăn hết cả bàn đồ ăn. Cuối cùng, nàng không thể không thừa nhận, Triệu Tuyết thế mà lại là một đầu bếp cừ khôi.
Tống Bát Nguyệt ban đầu còn ung dung nhấm nháp đến sung sướng, bỗng thấy đĩa đồ ăn đã trống không. Nhìn sang mẹ mình, liền oa một tiếng khóc lớn.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Tần Châu Ngọc và Triệu Tuyết liền thay đổi đột biến.
Tục ngữ có câu, há miệng mắc quai chính là ý này đây.
Editor: Hi mọi người! Mình rất xin lỗi vì đã bỏ bê truyện lâu đến thế!! Thấy tội lỗi quá vì để mọi người đợi lâu. Nhưng đến đây thì cũng coi như là kết truyện của Đông Sinh và Tần Châu Ngọc rồi ^^. Các chương còn lại cũng chỉ là vài câu chuyện nhỏ của 2 người thôi, à còn có phiên ngoại về Trương Cẩn nữa. Mình sẽ cố gắng edit và hoàn sớm ạ!!
/93
|