Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 20 - Lợn Đã Có Chủ

/43


Ôi mẹ ơi, đây là câu hỏi hay câu ra lệnh vậy, sao ngữ khí tràn ngập sát khí thế này, hic hic.

Thấy tôi im lặng, Khôi Nguyên càng bực. Cậu ấy nhỏ giọng xuống, dần dần, dần dần ép sát vào tôi.

Được, nếu bây giờ cậu không mở miệng, tớ sẽ...

Tình huống cấp bách thế này, không thể không nói. Tôi lấy hết can đảm, đẩy mạnh cậu ấy rồi hét to:

Được rồi, tớ nói, tớ nói, tớ không dám trốn cậu nữa đâu.

Dường như chỉ đợi có vậy, cậu ấy tự động lùi lại một chút, khóe miệng cong cong lên. Còn tôi thì hoảng quá, nên không tự chủ được cứ cúi gằm mặt, bộ dạng rụt rè hết sức.

Đằng ấy thì cười vui vẻ, còn đằng này... hối hận sắp chết.

Tại cậu hết đấy, giờ tớ thành con lợn rồi, vui không? Tôi đột đột nhiên hét thẳng vào mặt cậu ấy.

Bị động, Khôi Nguyên bất ngờ lắm, ngừng cười luôn. Ban đầu cậu ấy không hiểu được ý trong câu nói của tôi, nên cứ im lặng à. Về sau, khi đã hiểu ra rồi, cậu ấy đột nhiên cười nhẹ rồi xoa đầu tôi.

Đừng lo, nếu cậu là lợn thì tớ sẽ nuôi cậu.

...

Bởi vì sắp tới là kì thi học sinh giỏi rồi, nên mọi người phải ôn tập ghê lắm. Bản thân tôi thấy mình có vẻ thiên về môn vật lí, nên sáng nay đã đăng kí thi môn này rồi.

Tôi ngồi trên bàn học, lấy vài quyển sách bồi dưỡng ra xem thử rồi làm bài tập, đột nhiên chuông điện thoại reo báo có tin nhắn mới. Tôi tò mò cầm điện thoại lên, là tin nhắn đến từ Khôi Nguyên.

Quái lạ, cậu ấy có bao giờ nhắn tin cho tôi đâu nhỉ?

Nguyệt Ý Nhi, cậu muốn làm con lợn của tớ không?

Hả? Nhắn tin gì kì vậy? Chẳng rõ đầu đuôi.

Tôi nghệt mặt ra, mãi mới hiểu được nội dung tin nhắn của cậu ấy.

Làm con lợn của cậu thì được ?

Đúng rồi, đầu tiên là phải hỏi điều kiện. Bởi vì lúc học toán, thầy Diệp từng nói muốn giải ra được một biểu thức chứa ẩn ở mẫu thì phải tìm điều kiện của nó mà.

Cho cậu ăn, uống, đưa cậu đi chơi, chăm sóc chu đáo,...

Ù uôi, nhìn mấy cái điều kiện kia mà thấy sướng thế không biết. Tự nhiên lại muốn làm con lợn của Khôi Nguyên luôn ý. Bấm điện thoại hai chữ được a rồi, mà cuối cùng vẫn là xóa đi, không gửi nữa.

Nhưng tớ con người, động vật cao cấp, ai lại đi làm con lợn của người ta bao giờ? [Thắc mắc]

Phải mất một lát sau mới thấy người kia hồi âm.

Cậu đúng đồ mắc bệnh nhị.

Nhị?

Giờ có thêm bệnh mới rồi à? Tôi tặc lưỡi. Chết chết, sao lắm căn bệnh vậy nhỉ.

Bệnh nhị bệnh thế?

nói cậu cũng không hiểu. Được rồi, vậy tớ hỏi, làm con lợn của tớ trong một ngày, được không?

Ơ, một ngày thì có thể nha. Dù sao cũng không phải cả đời, thử cảm giác làm con lợn của Khôi Nguyên một lần xem sao.

Được, được a~

Ừm, vậy mau ngủ sớm đi.

Tớ biết rồi, cậu ngủ ngon nhé.

Đặt điện thoại xuống bàn, tôi lại cặm cụi làm bài tập đến khuya. Mà không hiểu sao, trong lòng nao nức mong chờ đến ngày hôm sau lắm ý.

_______________

Hôm nay là chủ nhật mà, nên theo thường lệ, tôi sẽ ngủ nướng một chút.

Định bụng là như vậy, thế nhưng khi đồng hồ điểm 8 giờ, tôi chợt vùng dậy. Hôm nay tôi có hẹn với Khôi Nguyên lúc bảy giờ mà. Trời ơi sao tôi lại có thể quên được chứ.

Cả người rối tung rối bù hết cả lên, tôi chạy nhanh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Xong xuôi, tôi hộc tốc chạy ra khỏi nhà.

Vừa mới mở cửa thì đã thấy Khôi Nguyên ngồi thu lu ở một bên rồi ý. Hôm nay tiết trời có chút lạnh, chẳng biết cậu ấy chờ tôi bao lâu rồi mà trông sắc mặt khó coi lắm.

Xin lỗi, là tớ ngủ dậy muộn. Cậu... chờ lâu chưa? Tôi vô cùng ái ngại nhìn cậu ấy.

Nghe tiếng của tôi, cậu ấy vội quay sang rồi đứng dậy, nở một nụ cười tỏa nắng, Không lâu lắm. Được rồi, đi thôi.

Ai, mới sáng đã cười đẹp trai thế này, bảo sao nhiều bạn nữ thích tới vậy.

Tôi cười trừ, lẽo đẽo theo sau cậu ấy. Mà Khôi Nguyên chu đáo lắm nhé, chẳng biết cậu ấy lấy ở đâu ra chiếc xe điện mới toanh màu đỏ rực, nhìn oách lắm. Nhìn chiếc xe mà mắt tôi như biến thành hình trái tim luôn rồi, ước gì nó là của tôi, hic hic.

Ngồi yên vị trên xe, cậu ấy đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi nhấn ga.

Trời chớm đông, gió thổi lành lạnh, tôi theo phản xạ tự nhiên rụt người lại, vô thức ngồi sát cậu ấy một chút. Người cậu ấy ấm lắm, giống như cái lò sưởi di động ý, ngồi phía trước chắn hết gió cho tôi. Địa điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là tiệm mì Ngưu Ngưu, một tiệm mì khá nổi tiếng ở phố Di Lạc.

Thực đơn ở đây đa dạng lắm, nhưng tôi thích nhất là món mì thịt bò Lan Châu. Ai chẳng biết mì Lan Châu rất nổi tiếng, tuy nhiên một người như tôi thì đâu có cơ hội để ăn thử một lần chứ. Nhưng vì Khôi Nguyên đã nói hôm nay là cậu ấy bao, nên tôi đành phải hành hạ ví tiền của cậu ấy một chút rồi.

Khôi Nguyên à, xin đừng để bụng nhé.

Hai bát mì được bưng ra, nghi ngút khói. Tôi hít một hơi liền cảm thấy rất là thơm. Tuy nhiên, trong bát có hành, hu hu.

Sao thế? Thấy tôi mặt nhăn nhó, cậu ấy vội hỏi.

Tớ... không thích ăn hành. Tôi thành thật trả lời. Tôi không kén ăn, nhưng lại cực kì ghét hành. Chẳng hiểu lí do tại sao nữa. Định lấy một cái thìa khác vớt hết chúng ra thì đội nhiên bát của tôi bị kéo đi.

Để tớ vớt ra cho cậu.

...

( Zheng: con trai mị ôn nhu quá thể TvT )

Sau khi ăn xong, chúng tôi lại lên đường. Hôm nay Khôi Nguyên hào phóng lắm nhá, cho tôi đi xem bao nhiêu là phong cảnh đẹp, mà toàn mấy nơi tôi chưa đến bao giờ, thích cực ý.

Tới vườn thú, tôi không khỏi reo lên vì thích thú. Bật mí nhé, hồi nhỏ, ngoài hoạt hình ra thì tôi thích nhất là xem chương trình thế giới động vật ở trên ti vi. Tôi thực sự đã mong ước rằng mình có thể nhìn thấy chúng một lần. Nhưng mà các bạn biết đấy, nhà tôi nghèo, lại xa trung tâm thành phố, lấy đâu ra tiền mà đi. Vậy mà, chỉ bằng một lời chấp nhận mà tôi đã được đặt chân đến nơi này, phải nói là tâm trạng cực kì phấn khởi.

A, thích quá. Khôi Nguyên à, tớ muốn làm con lợn của cậu cả đời luôn.

Cậu ấy nghe vậy, nhìn tôi rồi cười cười, hai má bất giác đo đỏ.

Ở đây có nhiều con vật lắm, hung dữ có, đáng yêu có, như là một khu rừng nhỏ luôn.

Khôi Nguyên cậu xem, con thỏ trắng kia giống cậu quá.

... Không thấy tiếng trả lời, chỉ thấy ai đó mặt biến sắc, còn lườm lườm tôi.

Thỏ đáng yêu mà, Khôi Nguyên cũng đáng yêu. Tôi đành phải dùng lời khen cậu ấy, nếu không tí nữa bị cậu ấy xách cổ ra ngoài thì chết dở.

Nào ngờ, mặt ai đó còn đen hơn trước.

Hãi quá, tôi đành phải chữa lại, Ha ha, Khôi Nguyên không giống thỏ, không giống chút nào...

Cậu mới là thỏ.

Khôi Nguyên đút hai tay vào túi áo khoác, lạnh lạnh nhạt nhạt bỏ đi, không thèm để ý tới tôi nữa.

Eo ôi, mới tí đã giận rồi.

Tôi đành lẽo đẽo chạy theo sau.

Được được, tớ là thỏ, cậu cũng là thỏ, chúng ta đều là thỏ. Là đồng bọn của nhau nên đừng giận nữa, nha nha?

...

Rời khỏi vườn bách thú, cặp đôi chủ tớ... à không, chủ lợn lại bon bon tiến về quán ăn ở chỗ dì Thục. Dì Thục chính là người hiểu lầm tôi là bạn gái của Khôi Nguyên á, tôi thích ăn ở quán của dì lắm, vừa rẻ lại vừa ngon, hi hi.

Thấy hai người chúng tôi, dì Thục đã đi đến tươi cười mời gọi:

Hai đứa hôm nay lại đến ủng hộ ta đấy à, mau mau vào đi.

Tôi cùng cậu ấy cúi đầu chào dì, rồi cũng chọn một bàn ăn gần đó.

Nguyệt Ý Nhi. Khôi Nguyên gọi tôi.

Hửm?

Cậu có muốn xem phim không? Là phim Hardcore Henry.

Xen phim à, nhất định phải đi chứ. Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

Vậy ăn xong chúng ta sẽ đi. Khôi Nguyên nói, cùng lúc đó thì dì Thục cũng bưng đồ ăn ra.

Hôm nay dì hoành tráng lắm, trổ tài làm hẳn món gà chiên ớt Trùng Khánh, bố trí bắt mắt thì thôi, còn tỏa hương thơm ngào ngạt, làm tôi suýt soa không ngừng, thiếu điều chảy nước miếng. Chắc hôm nay ông trời tốt tính, cho tôi ăn bao nhiêu là món ngon thế này. Ây gu, thích quá đi mất.

Mà tại Khôi Nguyên nói ăn xong được đi xem phim, nên là tôi ăn nhanh như gì ý, cứ nhét nhét nhét đủ thứ vào miệng, cho đến lúc nào no căng thì thôi.

Đến rạp chiếu phim cũng vừa lúc phim chuẩn bị chiếu, bởi vì vé xem Khôi Nguyên đã mua trước rồi nên lúc tới nơi, cậu ấy nhanh chóng chạy đi mua bỏng ngô với cả cocal, cả hai chạy nhanh vào phòng chiếu.

Buổi trưa rồi mà, nên tôi hơi buồn ngủ, mắt cứ díp díp vào thôi. Cuối cùng không chịu được nữa, gục luôn, chẳng biết trời trăng mặt đất là gì nữa. Đến lúc tỉnh dậy, hic, trong phòng chẳng còn một mống người nào ngoài tôi với cậu ấy. Hoàn cảnh này giống như hôm Khôi Nguyên ở nhà tôi ý, nhưng lần này chỉ mình tôi ngủ thôi, cậu ấy mặt tỉnh bơ à, lâu lâu còn phe phẩy tay quạt cho tôi đỡ nóng... khụ, quên mất, giờ đang là mùa đông. Ể, mà tại sao tôi vẫn thấy nóng vậy nhỉ? Cả trong lẫn ngoài đều nóng, tôi bị cảm à?

Giật mình, tôi vội ngồi thẳng lại, sau đó còn đưa tay chùi chùi mép xem có chảy ke không. Hic, may là không có, nếu không tôi độn thổ cũng không cảm thấy vơi bớt cảm giác xấu hổ mất.

Ngủ ngon không?

Ôi trời ạ, thánh nào đó còn hỏi tôi được câu này nữa cơ.

Tôi đành cười trừ, Hờ hờ... mà tớ ngủ từ lúc nào đấy?

Mới bắt đầu phim.

...

Tiếc, tiếc đứt ruột. Mười mấy năm trời mới có một lần được xem phim ở rạp, thế mà tôi lại bỏ lỡ chỉ vì cơn buồn ngủ quái đản. Ngu ngu ngu.

Tôi tự cốc đầu mình.

Tớ kể lại cho cậu là được mà. Khôi Nguyên thấy tôi tự hành hạ bản thân liền nói.

Không thích, thích xem tận mắt cơ... Tôi cúi gằm mặt. Thôi xong, lỡ miệng rồi. Chả hiểu dạo này bị sao mà cứ thích giở cái giọng giống Lục Cảnh Vân lúc dỗi hờn ý, mà để ý là đi cùng Khôi Nguyên tôi mới thế thôi.

Thôi xong lần hai, có khi nào tôi bị mắc chứng phụ thuộc vào Khôi Nguyên mất rồi không?

Không được, không được, không được. Phải khắc phục ngay cái tính ỷ lại này, nếu không sau này cậu ấy có vợ có con rồi, mình vẫn như thế thì có mà bị ghen chết à. Tôi không dại gì mà đi phá hoại hạnh phúc của người ta đâu, hơn nữa cậu ấy còn là người bạn tốt nhất của nhất của tôi cơ mà.

Vậy hôm nào...

Chưa để cậu ấy nói hết câu, tôi liền chen ngang, Ha ha, tớ đùa cậu thôi mà, xem phim thì có gì hay đâu, tớ nghe cậu kể lại là được rồi.

Hình như biểu cảm của tôi không được giống với nội dung câu nói thì phải, nên là Khôi Nguyên cứ chăm chăm nhìn tôi một cách nghi hoặc, sau đó nhéo mũi tôi một cái rồi xách tôi rời khỏi rạp chiếu phim.

Mà khổ một nỗi, chiếc xe điện màu đỏ hồi sáng mà tôi thích mê kia đột nhiên hết điện, báo hại Khôi Nguyên phải gọi tài xế tới cẩu nó về nhà để nạp thêm năng lượng.

Thế là hai đứa chuyển sang đi xe buýt và ...đi bộ. Chơi được một thời gian thì trời chập choạng tối, cảm thấy bản thân đã cực kỳ thỏa mãn với buổi đi chơi hôm nay rồi, nên tôi bảo với Khôi Nguyên là muốn về nhà. Mãi cậu ấy mới đồng ý, trước khi trả lợn về chuồng còn mua thêm một đống hoa quả rồi nhét vào tay tôi. Giữa trời đông lành lạnh, hai con người một cao một thấp đi kè kè bên nhau, đi mãi rồi cũng tới được khu Bình An. Thực ra thì tôi cũng rất muốn đi bằng xe buýt cho nhanh, nhưng mà người nào đó cứ một mực lắc đầu, ý bảo không muốn, nên bây giờ chân tôi mỏi nhừ cả rồi.

Tới nhà tớ rồi, cậu về cẩn thận nhé. Tôi dừng lại, bảo cậu ấy.

Thấy người kia gật gật đầu, tôi mới an tâm quay đi lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Nguyệt Ý Nhi.

Bị gọi tên bất ngờ như vậy, tôi theo phản xạ quay người ngay lại. Nhưng khoảnh khắc tôi vừa quay lại ấy, có cái gì đó mềm mềm đặt lên trán tôi.

Khôi Nguyên hôn tôi.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc mà thôi, nên tôi bị sốc và chẳng kịp phản ứng gì cả. Người tôi cứ đờ đờ, mặt đỏ lừ, mắt thì mở to hết cỡ luôn. Nhìn tôi chẳng khác gì con ếch màu đỏ bị điểm huyệt.

Sao cậu lại hôn trán tớ?

Mặc dù rất muốn hỏi cậu ấy câu này, nhưng tôi lại chẳng thể mở miệng nổi. Khôi Nguyên hình như cũng ngại lắm, cậu ấy cúi cúi đầu, như để che đi khuôn mặt bối rối của mình, môi mím lại. Cả hai đứa cứ như thế một lúc, chẳng ai nói với ai được câu nào. Hic, cái cảnh ngại ngùng này thật không có gì để nói mà.

Cũng may, đúng lúc đó thì xe của Khôi Nguyên đến. Cậu ấy im lặng, hơi cúi người chào tôi rồi nhanh chóng được người tài xế mở cửa xe, chui vào trong.

Chờ cho chiếc xe đi xa rồi, tôi mới thoát khỏi cảnh ngộ hồn siêu phách lạc , vội vàng nhặt chùm chìa khóa rơi dưới đất lên, sau đó mở cửa, mà lòng cứ rạo rực không thôi.

Đêm đó, tôi còn nhận được tin nhắn từ người nào đó.

Muộn rồi. Ngủ ngon nhé, Tiểu Trư của tớ.


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status