Chúng tôi đã đi được khá lâu, nhưng tuyệt nhiên chẳng tìm được một manh mối nhỏ nào về sự xuất hiện của Lục Cảnh Vân. Giả sử, chỉ là giả sử thôi, nếu như không tìm thấy cậu ấy, tôi biết sống quãng đời tiếp theo kiểu gì đây?
Lục Cảnh Vân, xin cậu, hãy mau xuất hiện đi.
Có khi nào mọi người tìm được cậu ấy rồi không? Tìm mãi không thấy, Vương Du Phàm bắt đầu nản.
Ừm... cũng có thể. Nhưng mà, cứ qua bên kia xem thử một lần đi. Tôi nửa muốn quay về, nửa muốn đi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn là liều một chút. Tự nhiên tôi có linh cảm rằng Lục Cảnh Vân sẽ ở đó.
Vương... Du Phàm, có ai đó đang khóc. Tôi run rẩy lắc lắc cánh tay cậu ta.
Cả hai cố gắng lắng nghe nơi phát ra tiếng khóc, rồi lần theo.
Khoảng cách ngày càng gần khiến tôi không kìm lòng được, cắn môi chạy nhanh hơn một chút.
A a a... Vì đi hơi nhanh, mất thăng bằng nên cả người tôi đổ ập xuống đám lá rụng dưới mặt đất. Ôi cái chân bong gân của tôi, sao lại đau thế này cơ chứ?
Vương Du Phàm thấy tôi ngã sõng soài trên đất, hốt hoảng ngồi phịch xuống, Sao lại để bị ngã thế kia?!
Tôi đau đến nhắn nhó mặt mày, chỉ biết chỉ vào hòn đá to to ngáng giữa đường đi. Trời ạ, sao lắm thứ làm tôi ngã vậy, hết rễ cây tới hòn đá, có phải muốn tôi đau tới chết vì vấp ngã không?
Đến giờ này, dù đau tôi chả thiết tha nữa, chỉ bặm môi cố gắng đứng dậy.
Tớ không sao. Lục Cảnh Vân đang đợi chúng ta, đi tiếp thôi.
Hai đứa lại chật vật đi sâu vào trong.
Bóng người dần hiện ra ngày một rõ ràng.
Là...
Lục Cảnh Vân...
Phải, là cậu ấy.
Tôi...tìm được cậu ấy rồi.
Lục Cảnh Vân ngồi bó gối dưới gốc cây, gục mặt xuống mà khóc rưng rức, nhìn mà thấy thương.
Lục Cảnh Vân! Tôi hét lớn.
Bạn ấy nghe thấy tiếng của tôi, vội giật mình choàng dậy.
Vương... Du Phàm, Nguyệt... Ý Nhi... Giọng Cảnh Vân run run, dường như vẫn còn rất sợ hãi.
Hic, ở một mình nơi như thế này, dù là tôi đi chăng nữa, cũng sẽ có cùng tâm trạng với Lục Cảnh Vân mà thôi. Chưa kể tôi còn rất nhát, mấy chuyện ma quỷ là tôi sợ tới phát khóc luôn chứ chẳng đùa.
Không biết là Lục Cảnh Vân đã ngồi ở đây bao lâu nữa, chỉ biết quần áo, đầu tóc rối bù, đôi mắt cậu ấy sưng húp, sắc mặt tái nhợt đi. Nhìn như vậy, có ai nhận ra là hot girl Lục Cảnh Vân của trường Hoàng Phi không cơ chứ. Nếu là trong hoàn cảnh khác, chắc chắn là tôi sẽ mượn điện thoại của Vương Du Phàm rồi chụp mấy tấm ảnh cho mọi người xem rồi.
Vương Du Phàm kéo tôi đến chỗ Lục Cảnh Vân, cậu ta ngồi xuống, xoay lưng về phía Lục Cảnh Vân, ý bảo bạn ấy mau leo lên lưng. Tôi đỡ Cảnh Vân dậy, vỗ vỗ lưng bạn ấy, Đừng lo, có bạn tớ ở đây với cậu.
Sau đó, tôi đành phải tận dụng cây nạng để quay về làng. Hic, giờ cây nạng này chính là bảo bối quý giá của tôi rồi.
_________
Chật vật mãi rồi ba người chúng tôi mới trở về đến làng Hạ Châu. Mọi người dường như cũng rất lo lắng, đứng hết ở ngoài cổng làng, nhìn nhìn ngó ngó. Thấy bọn tôi, họ mới an tâm phần nào.
Lục Cảnh Vân vì kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi trên lưng Vương Du Phàm mất rồi. Cậu ta đưa Cảnh Vân về phòng trọ, rồi Mai Huỳnh Ni nói với tôi là đổi phòng cho cô ấy, để Huỳnh Ni chăm sóc Lục Cảnh Vân. Ban đầu tôi cũng nghĩ thoáng, nên là đồng ý ngay. Đến khi đem đồ đạc sang phòng Mai Huỳnh Ni, tôi mới nhận ra, tất cả mọi người đều bắt đầu có ác cảm với tôi.
Đứng ở ngoài cửa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm to nhỏ với nhau, họ nói xấu tôi, nói tôi giả tạo, độc mồm độc miệng,... Tôi nghe mà ức không chịu được, chỉ muốn xông vào nói một trận cho ra nhẽ. Thế nhưng, bàn chân vốn đã không nhấc nổi.
Bất thình lình, cả người tôi nhẹ bẫng. Có ai đó vừa mới nhấc tôi lên.
Aaaaa, bỏ, bỏ ra... cứu... cứu...
Mặc cho tôi la hét om sòm, người nào đó vẫn cứ bế tôi đi, sau đó tới một căn phòng trọ lền đóng sầm cửa lại.
Bị người ta ném phịch xuống giường, tôi mới định thần lại.
Khôi Nguyên, tại sao lại là cậu ấy?
Tôi không hiểu ý đồ của Khôi Nguyên, nên cứ giãy giụa không thôi. Bực mình, cậu ấy quát:
NGỒI IM, đánh gãy chân cậu luôn bây giờ.
... Khôi Nguyên đã nổi nóng, Nguyệt Ý Nhi tôi còn dám làm gì ngoài im lặng không nhúc nhích cơ chứ.
Mà kì lạ, sao tự nhiên cậu ấy lại nổi nóng với tôi chứ? Tôi có làm gì động chạm đến cậu ấy đâu.
Đúng lúc đó, Khôi Nguyên chạm nhẹ vào cục bột dưới chân tôi, làm cho dây thần kinh trong não phát tín hiệu đau , tôi liền rên nhẹ.
Đau tới như vậy mà còn chui vào trong rừng để rồi bị ngã, cậu là đại ngốc hả?! Cậu ấy thấy tôi kêu lên, liền mắng tôi, còn tay thì đang tháo bột ra để thay.
... Có phải tại tớ đâu, tại hòn đá chứ. Tôi thầm nhủ trong lòng, không dám nói ra. Ơ, mà tại sao cậu ấy lại biết tôi bị ngã ở trong rừng nhỉ?
Mải suy nghĩ linh tinh, đến lúc định thần lại thì cục bột to đùng đó đã rời khỏi chân tôi rồi. Hic, cơ mà, hình như có vẻ nghiêm trọng rồi đấy, cái chân của tôi nó sưng vù, chỗ bị trật tím tái hết cả, nhìn kinh dị cực ý. Ôi, mặt đã xấu rồi giờ chân còn xấu tệ hơn, sau này tôi biết sống thế nào đây?
Tôi nhìn xuống Khôi Nguyên, thấy đôi mày của cậu ấy nhíu chặt lại, trên trán với cả tóc còn dính mồ hôi nữa, như kiểu cậu ấy vừa chạy đi đâu về ý. Liếc sang bên phải, lại thấy hộp đựng đồ dùng của bác sĩ nằm chễm chệ ở đó. Chẳng lẽ Khôi Nguyên vì tôi mà chạy ra tận trạm xá để lấy về đây sao?
Hic, tự nhiên cảm giác ghét bay đi hết, chỉ thấy thương cậu ấy cực kỳ luôn, bèn giơ tay lên, toan lau mồ hôi cho cậu ấy. Nào ngờ...
Aaaa..... đau chết bảo bảo rồi!!!
Tôi hét toáng lên, theo phản xạ rụt chân lại.
Bên ngoài, có tiếng chân chạy, rồi sau đó là cánh cửa phòng bật mở. Một cậu bạn nào đó ngó đầu vào. Ban đầu vẻ mặt hốt hoảng lắm, sau khi nhìn thấy Khôi Nguyên và tôi thì đột nhiên thay đổi luôn, ánh mắt còn có chút gian tà. Cậu bạn đó bảo:
A, thật xin lỗi, coi như tôi chưa thấy gì. Hai người cứ tiếp tục đi.
Tôi: ...
Khôi Nguyên: ...
Sau khi cậu bạn kia đi rồi, Khôi Nguyên quay trở lại công việc. Cậu ấy đặt chân tôi xuống, xoa xoa nhẹ nhàng.
Cố chịu đau một chút, sắp xong rồi.
...
Eo, bình thường thì không sao, nhưng cứ mỗi lần như vậy cậu ấy lại khiến tôi bối rối cực kì ý. Cả người nóng ran, chỉ biết im lặng nhìn cậu ấy xử lý cái chân của mình.
Lần này Khôi Nguyên dịu dàng hơn, hơi đau một chút nhưng cũng có thể nhịn được. Trông cậu ấy cứ như bác sĩ thực thụ ý, đeo thêm quả kính cận cùng với chiếc áo blouse thì hoàn hảo luôn, đến bệnh nhân cũng phải mê tít mất, giống như bác sĩ Jung Yoon Do trong phim gì gì Doctor của Hàn Quốc ý, đẹp trai cực kỳ.
À, xin đính chính lại, tôi không hề mê phim nha, chỉ là ngồi trong lớp mà mấy đứa con gái cứ lảm nhảm chuyện đó suốt nên tôi nhớ mang máng thôi à.
Xong rồi đấy. Khôi Nguyên nói một câu, đưa tôi trở về thực tại.
Cảm ơn.
Làm thế nào đây? Tôi không thể nói được, nếu nói ra chẳng khác gì tự nhận mình là con lợn đâu. Trời ạ, sao hôm đó tôi lại thề thốt làm gì cơ chứ?!
Với IQ 160, tôi vò đầu bứt tai nghĩ đủ biện pháp, cuối cùng cũng ra.
Thế là tôi mở ba lô, xé ra một mẩu giấy rồi cầm bút ghi ba chữ: cảm ơn.
IQ 180 - tức Khôi Nguyên chau chau mày, sau đó giật lấy mẩu giấy của tôi, nhét vào trong túi áo. Trước khi rời khỏi phòng, cậu ấy nói:
Yên tâm ngủ đi. Về trường sẽ xử lí cậu sau.
______
Sau vài ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà thì cuối cùng chân tôi cũng lành hẳn. Phải nói là tôi sướng như gì ý, tự nhủ với bản thân từ giờ sẽ đi đứng cẩn thận hơn để không bị như vậy nữa.
Ngồi trên xe buýt mà lòng tôi cứ rạo rực không thôi à. Chắc có lẽ hôm nay xe không đông lắm, nên không gian thoải mái hơn hẳn, tôi có thể đường đường chính chính mà ngắm khung cảnh ở ngoài cửa sổ xe buýt. Oa, thật thanh bình làm sao.
Dừng ở trạm gần trường học, tôi nhanh chóng xuống xe, chân rảo bước, lòng khoái lạc cực độ. Tới cổng, bỗng tôi nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc của người nào đó.
Có dự cảm chẳng lành, tôi cất đi vẻ mặt hân hoan lúc nãy, trong đầu tôi đột nhiên văng vẳng câu nói.
Yên tâm ngủ đi. Về trường sẽ xử lý cậu sau.
Về trường sẽ xử lý cậu sau...
Xử lý cậu...
Thôi chết tôi rồi!
Mặt tôi đen một cục, bao nhiêu cách tra tấn dã man bắt đầu xoay xoay quanh đầu tôi. Nào là xẻo thịt, lột da, uống máu, chặt thành từng khúc rồi quăng vào máy xay, hay cái ghê rợn hơn là buộc ngựa vào bốn chi rồi kéo... Aaaaa ghê chết đi được.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố xua tan đi mấy cái ý nghĩ điên rồ đó. Nể tình bạn bè, chắc Khôi Nguyên sẽ không tra tấn tôi độc ác như vậy đâu mà.
Hic, vậy thôi chứ sợ muốn chết đi được. Thế là tôi rình lúc cậu ấy đi vào lớp rồi, mới an tâm chạy ào về lớp của mình. Cách tốt nhất để không bị cậu ấy tra tấn chính là: gặp là tránh.
____________
Cả ngày hôm đó, tôi chẳng dám mò ra khỏi lớp, cứ thấp thỏm không yên, chỉ sợ đụng mặt cậu ấy.
Lần 1 tôi thò mặt ra là lúc không kìm được nữa, mới chạy hộc tốc vào nhà vệ sinh. Vậy mà chạy được nửa đường lại gặp ngay cái khuôn mặt đấy, lẩn mãi mới chui vào nhà vệ sinh giải quyết được. Hic, trông tôi cứ như tội phạm bị truy nã ấy.
Lần 2, đi lấy bài tập ở chỗ thầy Diệp lại gặp cậu ấy. Cũng may, có người lớn đi theo nên cậu ấy không dám động thủ, hú hồn chim én.
Lần 3, và cũng chính là ở đây, bây giờ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi đã chờ đến lúc cả trường về hết, sau đó mới len lén chui ra ngoài. Thế mà người tính không bằng trời tính, vừa mới đi được mươi bước, người đó đã xuất hiện và chèn tôi vào tường.
Xin lỗi mẹ, con e rằng mình không giữ được cái mạng này rồi.
Tôi khóc không ra nước mắt, các hành động tra tấn lại hiện lên. Còn Khôi Nguyên, mặt hầm hầm như đao phủ.
Cậu còn muốn trốn tớ tới khi nào?
Lục Cảnh Vân, xin cậu, hãy mau xuất hiện đi.
Có khi nào mọi người tìm được cậu ấy rồi không? Tìm mãi không thấy, Vương Du Phàm bắt đầu nản.
Ừm... cũng có thể. Nhưng mà, cứ qua bên kia xem thử một lần đi. Tôi nửa muốn quay về, nửa muốn đi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn là liều một chút. Tự nhiên tôi có linh cảm rằng Lục Cảnh Vân sẽ ở đó.
Vương... Du Phàm, có ai đó đang khóc. Tôi run rẩy lắc lắc cánh tay cậu ta.
Cả hai cố gắng lắng nghe nơi phát ra tiếng khóc, rồi lần theo.
Khoảng cách ngày càng gần khiến tôi không kìm lòng được, cắn môi chạy nhanh hơn một chút.
A a a... Vì đi hơi nhanh, mất thăng bằng nên cả người tôi đổ ập xuống đám lá rụng dưới mặt đất. Ôi cái chân bong gân của tôi, sao lại đau thế này cơ chứ?
Vương Du Phàm thấy tôi ngã sõng soài trên đất, hốt hoảng ngồi phịch xuống, Sao lại để bị ngã thế kia?!
Tôi đau đến nhắn nhó mặt mày, chỉ biết chỉ vào hòn đá to to ngáng giữa đường đi. Trời ạ, sao lắm thứ làm tôi ngã vậy, hết rễ cây tới hòn đá, có phải muốn tôi đau tới chết vì vấp ngã không?
Đến giờ này, dù đau tôi chả thiết tha nữa, chỉ bặm môi cố gắng đứng dậy.
Tớ không sao. Lục Cảnh Vân đang đợi chúng ta, đi tiếp thôi.
Hai đứa lại chật vật đi sâu vào trong.
Bóng người dần hiện ra ngày một rõ ràng.
Là...
Lục Cảnh Vân...
Phải, là cậu ấy.
Tôi...tìm được cậu ấy rồi.
Lục Cảnh Vân ngồi bó gối dưới gốc cây, gục mặt xuống mà khóc rưng rức, nhìn mà thấy thương.
Lục Cảnh Vân! Tôi hét lớn.
Bạn ấy nghe thấy tiếng của tôi, vội giật mình choàng dậy.
Vương... Du Phàm, Nguyệt... Ý Nhi... Giọng Cảnh Vân run run, dường như vẫn còn rất sợ hãi.
Hic, ở một mình nơi như thế này, dù là tôi đi chăng nữa, cũng sẽ có cùng tâm trạng với Lục Cảnh Vân mà thôi. Chưa kể tôi còn rất nhát, mấy chuyện ma quỷ là tôi sợ tới phát khóc luôn chứ chẳng đùa.
Không biết là Lục Cảnh Vân đã ngồi ở đây bao lâu nữa, chỉ biết quần áo, đầu tóc rối bù, đôi mắt cậu ấy sưng húp, sắc mặt tái nhợt đi. Nhìn như vậy, có ai nhận ra là hot girl Lục Cảnh Vân của trường Hoàng Phi không cơ chứ. Nếu là trong hoàn cảnh khác, chắc chắn là tôi sẽ mượn điện thoại của Vương Du Phàm rồi chụp mấy tấm ảnh cho mọi người xem rồi.
Vương Du Phàm kéo tôi đến chỗ Lục Cảnh Vân, cậu ta ngồi xuống, xoay lưng về phía Lục Cảnh Vân, ý bảo bạn ấy mau leo lên lưng. Tôi đỡ Cảnh Vân dậy, vỗ vỗ lưng bạn ấy, Đừng lo, có bạn tớ ở đây với cậu.
Sau đó, tôi đành phải tận dụng cây nạng để quay về làng. Hic, giờ cây nạng này chính là bảo bối quý giá của tôi rồi.
_________
Chật vật mãi rồi ba người chúng tôi mới trở về đến làng Hạ Châu. Mọi người dường như cũng rất lo lắng, đứng hết ở ngoài cổng làng, nhìn nhìn ngó ngó. Thấy bọn tôi, họ mới an tâm phần nào.
Lục Cảnh Vân vì kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi trên lưng Vương Du Phàm mất rồi. Cậu ta đưa Cảnh Vân về phòng trọ, rồi Mai Huỳnh Ni nói với tôi là đổi phòng cho cô ấy, để Huỳnh Ni chăm sóc Lục Cảnh Vân. Ban đầu tôi cũng nghĩ thoáng, nên là đồng ý ngay. Đến khi đem đồ đạc sang phòng Mai Huỳnh Ni, tôi mới nhận ra, tất cả mọi người đều bắt đầu có ác cảm với tôi.
Đứng ở ngoài cửa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm to nhỏ với nhau, họ nói xấu tôi, nói tôi giả tạo, độc mồm độc miệng,... Tôi nghe mà ức không chịu được, chỉ muốn xông vào nói một trận cho ra nhẽ. Thế nhưng, bàn chân vốn đã không nhấc nổi.
Bất thình lình, cả người tôi nhẹ bẫng. Có ai đó vừa mới nhấc tôi lên.
Aaaaa, bỏ, bỏ ra... cứu... cứu...
Mặc cho tôi la hét om sòm, người nào đó vẫn cứ bế tôi đi, sau đó tới một căn phòng trọ lền đóng sầm cửa lại.
Bị người ta ném phịch xuống giường, tôi mới định thần lại.
Khôi Nguyên, tại sao lại là cậu ấy?
Tôi không hiểu ý đồ của Khôi Nguyên, nên cứ giãy giụa không thôi. Bực mình, cậu ấy quát:
NGỒI IM, đánh gãy chân cậu luôn bây giờ.
... Khôi Nguyên đã nổi nóng, Nguyệt Ý Nhi tôi còn dám làm gì ngoài im lặng không nhúc nhích cơ chứ.
Mà kì lạ, sao tự nhiên cậu ấy lại nổi nóng với tôi chứ? Tôi có làm gì động chạm đến cậu ấy đâu.
Đúng lúc đó, Khôi Nguyên chạm nhẹ vào cục bột dưới chân tôi, làm cho dây thần kinh trong não phát tín hiệu đau , tôi liền rên nhẹ.
Đau tới như vậy mà còn chui vào trong rừng để rồi bị ngã, cậu là đại ngốc hả?! Cậu ấy thấy tôi kêu lên, liền mắng tôi, còn tay thì đang tháo bột ra để thay.
... Có phải tại tớ đâu, tại hòn đá chứ. Tôi thầm nhủ trong lòng, không dám nói ra. Ơ, mà tại sao cậu ấy lại biết tôi bị ngã ở trong rừng nhỉ?
Mải suy nghĩ linh tinh, đến lúc định thần lại thì cục bột to đùng đó đã rời khỏi chân tôi rồi. Hic, cơ mà, hình như có vẻ nghiêm trọng rồi đấy, cái chân của tôi nó sưng vù, chỗ bị trật tím tái hết cả, nhìn kinh dị cực ý. Ôi, mặt đã xấu rồi giờ chân còn xấu tệ hơn, sau này tôi biết sống thế nào đây?
Tôi nhìn xuống Khôi Nguyên, thấy đôi mày của cậu ấy nhíu chặt lại, trên trán với cả tóc còn dính mồ hôi nữa, như kiểu cậu ấy vừa chạy đi đâu về ý. Liếc sang bên phải, lại thấy hộp đựng đồ dùng của bác sĩ nằm chễm chệ ở đó. Chẳng lẽ Khôi Nguyên vì tôi mà chạy ra tận trạm xá để lấy về đây sao?
Hic, tự nhiên cảm giác ghét bay đi hết, chỉ thấy thương cậu ấy cực kỳ luôn, bèn giơ tay lên, toan lau mồ hôi cho cậu ấy. Nào ngờ...
Aaaa..... đau chết bảo bảo rồi!!!
Tôi hét toáng lên, theo phản xạ rụt chân lại.
Bên ngoài, có tiếng chân chạy, rồi sau đó là cánh cửa phòng bật mở. Một cậu bạn nào đó ngó đầu vào. Ban đầu vẻ mặt hốt hoảng lắm, sau khi nhìn thấy Khôi Nguyên và tôi thì đột nhiên thay đổi luôn, ánh mắt còn có chút gian tà. Cậu bạn đó bảo:
A, thật xin lỗi, coi như tôi chưa thấy gì. Hai người cứ tiếp tục đi.
Tôi: ...
Khôi Nguyên: ...
Sau khi cậu bạn kia đi rồi, Khôi Nguyên quay trở lại công việc. Cậu ấy đặt chân tôi xuống, xoa xoa nhẹ nhàng.
Cố chịu đau một chút, sắp xong rồi.
...
Eo, bình thường thì không sao, nhưng cứ mỗi lần như vậy cậu ấy lại khiến tôi bối rối cực kì ý. Cả người nóng ran, chỉ biết im lặng nhìn cậu ấy xử lý cái chân của mình.
Lần này Khôi Nguyên dịu dàng hơn, hơi đau một chút nhưng cũng có thể nhịn được. Trông cậu ấy cứ như bác sĩ thực thụ ý, đeo thêm quả kính cận cùng với chiếc áo blouse thì hoàn hảo luôn, đến bệnh nhân cũng phải mê tít mất, giống như bác sĩ Jung Yoon Do trong phim gì gì Doctor của Hàn Quốc ý, đẹp trai cực kỳ.
À, xin đính chính lại, tôi không hề mê phim nha, chỉ là ngồi trong lớp mà mấy đứa con gái cứ lảm nhảm chuyện đó suốt nên tôi nhớ mang máng thôi à.
Xong rồi đấy. Khôi Nguyên nói một câu, đưa tôi trở về thực tại.
Cảm ơn.
Làm thế nào đây? Tôi không thể nói được, nếu nói ra chẳng khác gì tự nhận mình là con lợn đâu. Trời ạ, sao hôm đó tôi lại thề thốt làm gì cơ chứ?!
Với IQ 160, tôi vò đầu bứt tai nghĩ đủ biện pháp, cuối cùng cũng ra.
Thế là tôi mở ba lô, xé ra một mẩu giấy rồi cầm bút ghi ba chữ: cảm ơn.
IQ 180 - tức Khôi Nguyên chau chau mày, sau đó giật lấy mẩu giấy của tôi, nhét vào trong túi áo. Trước khi rời khỏi phòng, cậu ấy nói:
Yên tâm ngủ đi. Về trường sẽ xử lí cậu sau.
______
Sau vài ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà thì cuối cùng chân tôi cũng lành hẳn. Phải nói là tôi sướng như gì ý, tự nhủ với bản thân từ giờ sẽ đi đứng cẩn thận hơn để không bị như vậy nữa.
Ngồi trên xe buýt mà lòng tôi cứ rạo rực không thôi à. Chắc có lẽ hôm nay xe không đông lắm, nên không gian thoải mái hơn hẳn, tôi có thể đường đường chính chính mà ngắm khung cảnh ở ngoài cửa sổ xe buýt. Oa, thật thanh bình làm sao.
Dừng ở trạm gần trường học, tôi nhanh chóng xuống xe, chân rảo bước, lòng khoái lạc cực độ. Tới cổng, bỗng tôi nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc của người nào đó.
Có dự cảm chẳng lành, tôi cất đi vẻ mặt hân hoan lúc nãy, trong đầu tôi đột nhiên văng vẳng câu nói.
Yên tâm ngủ đi. Về trường sẽ xử lý cậu sau.
Về trường sẽ xử lý cậu sau...
Xử lý cậu...
Thôi chết tôi rồi!
Mặt tôi đen một cục, bao nhiêu cách tra tấn dã man bắt đầu xoay xoay quanh đầu tôi. Nào là xẻo thịt, lột da, uống máu, chặt thành từng khúc rồi quăng vào máy xay, hay cái ghê rợn hơn là buộc ngựa vào bốn chi rồi kéo... Aaaaa ghê chết đi được.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố xua tan đi mấy cái ý nghĩ điên rồ đó. Nể tình bạn bè, chắc Khôi Nguyên sẽ không tra tấn tôi độc ác như vậy đâu mà.
Hic, vậy thôi chứ sợ muốn chết đi được. Thế là tôi rình lúc cậu ấy đi vào lớp rồi, mới an tâm chạy ào về lớp của mình. Cách tốt nhất để không bị cậu ấy tra tấn chính là: gặp là tránh.
____________
Cả ngày hôm đó, tôi chẳng dám mò ra khỏi lớp, cứ thấp thỏm không yên, chỉ sợ đụng mặt cậu ấy.
Lần 1 tôi thò mặt ra là lúc không kìm được nữa, mới chạy hộc tốc vào nhà vệ sinh. Vậy mà chạy được nửa đường lại gặp ngay cái khuôn mặt đấy, lẩn mãi mới chui vào nhà vệ sinh giải quyết được. Hic, trông tôi cứ như tội phạm bị truy nã ấy.
Lần 2, đi lấy bài tập ở chỗ thầy Diệp lại gặp cậu ấy. Cũng may, có người lớn đi theo nên cậu ấy không dám động thủ, hú hồn chim én.
Lần 3, và cũng chính là ở đây, bây giờ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi đã chờ đến lúc cả trường về hết, sau đó mới len lén chui ra ngoài. Thế mà người tính không bằng trời tính, vừa mới đi được mươi bước, người đó đã xuất hiện và chèn tôi vào tường.
Xin lỗi mẹ, con e rằng mình không giữ được cái mạng này rồi.
Tôi khóc không ra nước mắt, các hành động tra tấn lại hiện lên. Còn Khôi Nguyên, mặt hầm hầm như đao phủ.
Cậu còn muốn trốn tớ tới khi nào?
/43
|