Gần đến làng Hạ Châu, tôi mới tỉnh dậy. Trời nhá nhem tối rồi, nên mọi người càng lúc càng đẩy nhanh tiến độ, nếu không sẽ không kịp mất.
Mà kì lạ nhé, tự nhiên Vương Du Phàm đổi màu tóc sang màu đen rồi, cái mùi hương này cũng quen lắm nhá.
Khôi Nguyên, uống chút nước đi. Ngọc Uyển Nhã đang đi bên cạnh, đưa cho cái người đang cõng tôi chai nước.
WTF???
Khôi Nguyên?
Mặt tôi đần hết cả ra.
Mẹ nó, lúc tôi đang ngủ chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên Vương Du Phàm lại biến thành Bạch Khôi Nguyên? Có khi nào trời tối rồi nên mắt tôi bị quáng gà không nhỉ...
Khó chịu bức bối lắm, định mở miệng nói rồi mà tự nhiên nhớ lại lời thề ngày hôm đó, lời thốt ra liền nuốt lại vào trong. Im lặng là vàng, đúng vậy, im lặng là vàng.
Đến làng, tôi đã thấy có rất nhiều người dân ở đó ra đứng chờ sẵn. Họ thật hiếu khách a.
Sau khi kết thúc thủ tục làm quen, chúng tôi được trưởng làng dẫn về nhà trọ gần đó. Nói là nhà trọ chứ thực ra nó cũng không khác gì mấy căn nhà của người dân quanh đây, chỉ có điều nhìn tiện nghi hơn một chút.
Khôi Nguyên cõng tôi về tận phòng trọ. Tôi thì ngại mà, nên cứ giả bộ ngủ say để không phải đối mặt với cậu ấy. Cậu ấy cũng không phát hiện ra đâu, ha ha. Không ngờ tài diễn xuất của tôi tốt như vậy.
Lát sau, có một vị bác sĩ đến. Chú ấy cũng đang trong đợt từ thiện ở đây, đến để khám và chữa bệnh cho người dân làng Hạ Châu. Tôi chỉ bị xây xát nhẹ, không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều cái chân bị trật, lúc bác sĩ vặn một cái, tôi la hét ầm ĩ luôn. Hic, cả đời chưa lần nào bị trật chân, vậy mà chỉ vì một phút lơ là liền bị. Q_Q
Kết quả là tôi còn bị bong gân nữa, nên bác sĩ bó cho tôi một cục to đùng ở chân ý, rồi đưa cho tôi một cây nạng, đến đi đứng cũng bất tiện cực kì. Sao tôi cứ luôn gặp xui xẻo vậy a?
Vì cũng muộn rồi nên chúng tôi tạm gác lại công việc, nghỉ ngơi trước sau đó sáng hôm sau sẽ đi làm từ thiện. Bạn cùng phòng của tôi là lớp trưởng Lục Cảnh Vân, giờ mới biết bạn điệu dã man ý, tới đây rồi mà vẫn đem theo nào son, phấn, kem dưỡng da,... nói chung đủ các thể loại mĩ phẩm. Không biết là cậu ấy đi từ thiện hay là đi chơi nữa.
...
Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu công việc chính thức. Thầy Diệp phụ trách quản lý cả đám học sinh chúng tôi, phân công một nửa đi đến từng nhà tặng đồ dùng, đồ ăn,... một nửa thì tới lớp học tình nguyện để giúp đỡ giáo viên tu sửa lớp học.
Lớp tôi là nhóm học sinh đi đến từng nhà. Đúng là tới mới biết, trước giờ cứ nghĩ hoàn cảnh của tôi đã đủ khó khăn rồi, vậy mà người dân ở đây còn khó khăn hơn rất nhiều. Họ phần lớn đều không biết chữ, may mắn là từ khi có cô giáo nào đó về làng dạy học, tình trạng này được cải thiện nhiều hơn.
Tự nhiên cảm thấy mình may mắn cực kì ấy, nên là cục bột ở chân bây giờ chả có gì to tát hết, mà thay vào đó, lòng quyết tâm học tập để thành đạt trong tôi ngày càng tăng.
Xong xuôi, chúng tôi tập trung lại tại lớp học tình nguyện. Các em nhỏ ở đây đáng yêu lắm, lại ngoan ngoãn nữa. Các bạn nam khỏe hơn, giúp thầy Diệp tu sửa lại lớp học như là lợp mái, đóng tường,... Còn đám con gái chúng tôi thì giúp cô giáo dọn dẹp, trang trí lớp học. Công việc nói chung cũng mệt, nhưng vui vui kiểu gì ý, hay là do mình làm việc tốt nên trong lòng mới khoái lạc như vậy, chẳng biết nữa.
Đến trưa, cả đám đang ăn uống thì tự nhiên nghe tiếng có bé nào đang khóc ý.
Mi nín ngay cho chị. Đây chẳng phải là giọng của Lục Cảnh Vân à?
Mấy đứa lớp tôi đang ăn thì đơ hết người, đưa mắt nhìn nhau một cách khó hiểu. Tôi luống cuống vớ lấy cây nạng rồi nhảy nhảy ra chỗ đó.
Trước mặt chúng tôi là cảnh một bé gái đang ôm mặt khóc tu tu, còn Lục Cảnh Vân mặt mày tức tối, hai tay ra sức phủi phủi gì đó dính ở áo.
Có chuyện gì thế?
Tiểu Ni, cậu xem xem, con bé này tay bẩn như vậy mà dám động vào cái áo 1000 tệ của tớ, có đáng đánh không? Tiểu Ni tên đầy đủ là Mai Huỳnh Ni, bạn thân của Lục Cảnh Vân. Tôi đoán vậy vì thấy hai người này hay đi cùng nhau lắm.
Bẩn cái quái gì?!
Tôi bực hết cả mình. Có cái áo bị dính bẩn một chút thôi mà cũng mắng con bé được. Tôi nhảy lò cò đến đứng chắn cho em bé, Lục Cảnh Vân, cậu làm em ấy khóc rồi mà không xin lỗi hả?
Lục Cảnh Vân nghe vậy, hai mắt trợn to hơn cả mắt ếch, cậu ấy chu mỏ lên nói reo réo với tôi, Nguyệt Ý Nhi, cậu nói cái quái gì vậy? Sao tớ phải xin lỗi nó trong khi nó mới là người có lỗi?!
Em ấy làm vậy chỉ vô tình thôi chứ đâu có cố ý.
Đúng là chỉ có mấy người giống nhau mới đi bênh vực nhau mà thôi. Lục Cảnh Vân khinh khỉnh, toan bỏ đi.
Hai bàn tay tôi nắm chặt lại, cả người nóng hầm hập, tôi vội hét to:
Lục Cảnh Vân cậu đứng lại đó!
...
Chập choạng tối, mọi người đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về phòng trọ. Bỗng nhiên Mai Huỳnh Ni hớt hải chạy vào, giọng nói đầy bất an: Nãy giờ mọi người có thấy Lục Cảnh Vân ở đâu không?
Lục Cảnh Vân?
Tất thảy mọi người đều ngơ ngác.
Có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy? Thầy Diệp vừa đúng lúc thu dọn xong, vô cùng ngạc nhiên hỏi Huỳnh Ni. Thật ra là ban trưa thầy ấy không có mặt tại hiện trường, chẳng biết là bận việc gì nữa, nên không biết sự việc nảy sinh giữa tôi và Lục Cảnh Vân.
Em... em cũng không rõ. Huỳnh Ni ngày càng mất bình tĩnh, tới mức nói cũng lắp bắp, Từ sau khi cãi nhau với Nguyệt Ý Nhi, em chẳng thấy bạn ấy đâu cả...
Quyển vở trên tay tôi rơi bụp xuống đất. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đang chĩa ánh mắt đầy nghi ngờ về phía tôi.
Này, không phải là mọi người đang định nghi oan cho tôi đâu đúng không? Tôi cùng lắm chỉ là bởi vì quá bất bình nên mới nặng lời với cậu ấy một chút thôi, không đến mức cậu ấy mất tích chỉ vì mấy câu đó đâu chứ?
Nguyệt Ý Nhi, tốt nhất em mau giải thích rõ ràng cho thầy.
Mặt thầy Diệp đột nhiên trở nên đáng sợ cực kỳ, làm cho tôi một phen kinh hãi, tinh thần căng thẳng như dây đàn.
Em... em với Lục Cảnh Vân... hồi trưa em thấy bạn ấy giận dữ với một em bé trong làng chỉ vì em ấy bôi bẩn vào áo của bạn ấy. Em cảm thấy như vậy rất chướng mắt nên có nặng lời với bạn ấy. Nhưng mà em chưa từng nghĩ rằng những câu nói của em lại khiến cho Lục Cảnh Vân...
Khổ tôi không, còn chưa kịp giải thích hết, đã bị vị lão sư đáng kính chen ngang: Lần cuối cùng em gặp Lục Cảnh Vân là ở đâu?
Hình như là ở bờ suối cạnh bìa rừng thầy ạ. Mai Huỳnh Ni cố gắng vận dụng hết trí nhớ của mình, đáp lại.
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên. Có người đoán Lục Cảnh Vân đã đi lạc khi chạy vào rừng, có người nói cậu ấy có thể tìm một chỗ nào đó an tĩnh mà đánh một giấc rồi,... Tuy nhiên, Lục Cảnh Vân mất tích là thật sự.
Tất cả mau chia ra thành ba nhóm, nhóm thứ nhất đi dọc bờ suối, nhóm thứ hai tới nhà hỏi các dân làng, nhóm còn lại theo thầy vào rừng kiếm Lục Cảnh Vân. Chúng ta sẽ nhờ sự giúp đỡ của dân làng Hạ Châu.
Hic, sao tự nhiên tôi lại có cảm giác tội lỗi giăng đầy khắp người vậy? Tôi... là tôi sai thật sao?
...
Bờ suối không thấy, đi hỏi dân làng họ cũng bảo không thấy, Lục Cảnh Vân, cậu rốt cuộc nghĩ cái quái gì mà chui rúc vào trong khu rừng hoang vu đó hả?
Tôi một phần nhỏ cũng nghĩ như vậy, nhưng phần lớn á, lo muốn chết đi được!
Tuy là có ghét cái bản tính chảnh chọe, điệu bộ kênh kiệu của Lục Cảnh Vân thật đấy, nhưng cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi cơ mà. Hơn nữa, nhờ có cậu ấy mà tôi mới tìm được Khôi Nguyên... Hic, lại nhắc tới Khôi Nguyên nữa rồi.
Tôi ngồi một mình trên chõng tre, cứ im lặng nhìn xuống đất mặc dù trong người đang ngày càng sốt ruột.
Không đi tìm người, còn ngồi đây làm gì thế? Vương Du Phàm bước chầm chậm tới chõng.
Tôi ngước nhìn cậu ta, chán nản nói, Cậu cũng vậy còn gì...
Tôi đâu phải người làm cho Lục Cảnh Vân mất tích, sao phải đi tìm. Ai, Nguyệt Ý Nhi, cậu đúng là đồ vô trách nhiệm. Cậu ta ngồi xuống chõng, lên tiếng trách trách móc rồi liếc tôi kiểu khinh bỉ.
Ừ, tớ vừa vô dụng lại không có trách nhiệm, còn gây ra chuyện lớn rồi liên lụy tới mọi người nữa.
...
Vương Du Phàm không trả lời, tôi cũng không thể im lặng nữa. Nghĩ gì liền giãi bày.
Rõ ràng là vì tớ mà Lục Cảnh Vân mới mất tích, vậy mà giờ tớ chẳng thể giúp được gì cho mọi người. Có phải tớ rất xấu không?
Đúng là vẻ ngoài của cậu không được đẹp cho lắm thật. Cậu ta vuốt cằm, phán một câu xanh rờn.
Trên đầu tôi bao phủ đầy hắc tuyến, Ý tớ không phải như vậy, đừng nói linh tinh.
Vương Du Phàm nhún vai, rồi quay sang bảo, Vậy bây giờ cậu muốn gì? Vào rừng kiếm Lục Cảnh Vân hả?
... Tôi không dám trả lời, tuy nhiên, cái đầu nhỏ đã nhanh hơn, gật gật.
Vương Du Phàm thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy, giọng đầy hào hứng nói với tôi: Vậy thì đi. Thiếu gia đây nể tình bạn bè nửa học kì sẽ hộ tống cậu. Nói xong, cậu ta còn cười xuề xòa vẻ thích thú lắm.
Thế là hai chúng tôi, một lành, một què lẳng lặng đi vào rừng. Tuy hoàn cảnh hơi khác nhau một chút nhưng đều có chung một mục tiêu, đó chính là Lục Cảnh Vân.
Tôi không biết hiện tại là bao nhiêu giờ, nhưng cảm giác đi giữa khu rừng hoang vu hẻo lánh, trời lại tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mỏng manh rọi xuống ánh sáng yếu ớt, cùng với sự trợ giúp của chiếc đèn pin mà Vương Du Phàm mượn được của người dân làng Hạ Châu, quả là một cảm giác bất an tột độ a.
Tôi đi sát Vương Du Phàm, một tay bấu lấy tay áo cậu ta, một tay chống nạng. Nhìn tôi chẳng khác gì loài cây kí sinh, chuyên gia (ăn) bám Vương Du Phàm. May mà hôm nay cậu ta dễ tính, chứ nếu không chắc bây giờ tôi đã bị cậu ta vứt bỏ ở một nơi nào đó trong khu rừng này rồi.
Vương... Vương Du Phàm, cậu đi chậm thôi..., phải thương cho người què là tôi với chứ. Tôi từ tập tễnh bước đi giờ sắp chuyển sang nhảy lò cò.
Cậu ta nghe vậy, cũng biết điều đi chậm lại một chút. Bầu không khí yên tĩnh này khiến cho tôi có cảm giác sợ sệt. Phía sau lại còn vang lên tiếng sột soạt ghê rợn.
Này... hình... hình như đằng sau bọn mình... có người... Tôi lắp ba lắp bắp.
Vương Du Phàm dừng bước, ngoái đầu lại. Tôi cũng theo bản năng quay đầu theo.
Làm gì có ai chứ. Nguyệt Ý Nhi, đừng tự dọa mình nữa. Vương Du Phàm trách móc tôi rồi lại tiếp tục lần theo vết chân dính trên bùn đất mà đi.
Tôi trong tình trạng này, đến mở miệng còn khó khăn chứ chẳng nói đến việc cãi lại Vương Du Phàm. Đành ngậm ngùi khép miệng lại, lẳng lặng đi theo sau cậu ta.
Mà kì lạ nhé, tự nhiên Vương Du Phàm đổi màu tóc sang màu đen rồi, cái mùi hương này cũng quen lắm nhá.
Khôi Nguyên, uống chút nước đi. Ngọc Uyển Nhã đang đi bên cạnh, đưa cho cái người đang cõng tôi chai nước.
WTF???
Khôi Nguyên?
Mặt tôi đần hết cả ra.
Mẹ nó, lúc tôi đang ngủ chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên Vương Du Phàm lại biến thành Bạch Khôi Nguyên? Có khi nào trời tối rồi nên mắt tôi bị quáng gà không nhỉ...
Khó chịu bức bối lắm, định mở miệng nói rồi mà tự nhiên nhớ lại lời thề ngày hôm đó, lời thốt ra liền nuốt lại vào trong. Im lặng là vàng, đúng vậy, im lặng là vàng.
Đến làng, tôi đã thấy có rất nhiều người dân ở đó ra đứng chờ sẵn. Họ thật hiếu khách a.
Sau khi kết thúc thủ tục làm quen, chúng tôi được trưởng làng dẫn về nhà trọ gần đó. Nói là nhà trọ chứ thực ra nó cũng không khác gì mấy căn nhà của người dân quanh đây, chỉ có điều nhìn tiện nghi hơn một chút.
Khôi Nguyên cõng tôi về tận phòng trọ. Tôi thì ngại mà, nên cứ giả bộ ngủ say để không phải đối mặt với cậu ấy. Cậu ấy cũng không phát hiện ra đâu, ha ha. Không ngờ tài diễn xuất của tôi tốt như vậy.
Lát sau, có một vị bác sĩ đến. Chú ấy cũng đang trong đợt từ thiện ở đây, đến để khám và chữa bệnh cho người dân làng Hạ Châu. Tôi chỉ bị xây xát nhẹ, không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều cái chân bị trật, lúc bác sĩ vặn một cái, tôi la hét ầm ĩ luôn. Hic, cả đời chưa lần nào bị trật chân, vậy mà chỉ vì một phút lơ là liền bị. Q_Q
Kết quả là tôi còn bị bong gân nữa, nên bác sĩ bó cho tôi một cục to đùng ở chân ý, rồi đưa cho tôi một cây nạng, đến đi đứng cũng bất tiện cực kì. Sao tôi cứ luôn gặp xui xẻo vậy a?
Vì cũng muộn rồi nên chúng tôi tạm gác lại công việc, nghỉ ngơi trước sau đó sáng hôm sau sẽ đi làm từ thiện. Bạn cùng phòng của tôi là lớp trưởng Lục Cảnh Vân, giờ mới biết bạn điệu dã man ý, tới đây rồi mà vẫn đem theo nào son, phấn, kem dưỡng da,... nói chung đủ các thể loại mĩ phẩm. Không biết là cậu ấy đi từ thiện hay là đi chơi nữa.
...
Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu công việc chính thức. Thầy Diệp phụ trách quản lý cả đám học sinh chúng tôi, phân công một nửa đi đến từng nhà tặng đồ dùng, đồ ăn,... một nửa thì tới lớp học tình nguyện để giúp đỡ giáo viên tu sửa lớp học.
Lớp tôi là nhóm học sinh đi đến từng nhà. Đúng là tới mới biết, trước giờ cứ nghĩ hoàn cảnh của tôi đã đủ khó khăn rồi, vậy mà người dân ở đây còn khó khăn hơn rất nhiều. Họ phần lớn đều không biết chữ, may mắn là từ khi có cô giáo nào đó về làng dạy học, tình trạng này được cải thiện nhiều hơn.
Tự nhiên cảm thấy mình may mắn cực kì ấy, nên là cục bột ở chân bây giờ chả có gì to tát hết, mà thay vào đó, lòng quyết tâm học tập để thành đạt trong tôi ngày càng tăng.
Xong xuôi, chúng tôi tập trung lại tại lớp học tình nguyện. Các em nhỏ ở đây đáng yêu lắm, lại ngoan ngoãn nữa. Các bạn nam khỏe hơn, giúp thầy Diệp tu sửa lại lớp học như là lợp mái, đóng tường,... Còn đám con gái chúng tôi thì giúp cô giáo dọn dẹp, trang trí lớp học. Công việc nói chung cũng mệt, nhưng vui vui kiểu gì ý, hay là do mình làm việc tốt nên trong lòng mới khoái lạc như vậy, chẳng biết nữa.
Đến trưa, cả đám đang ăn uống thì tự nhiên nghe tiếng có bé nào đang khóc ý.
Mi nín ngay cho chị. Đây chẳng phải là giọng của Lục Cảnh Vân à?
Mấy đứa lớp tôi đang ăn thì đơ hết người, đưa mắt nhìn nhau một cách khó hiểu. Tôi luống cuống vớ lấy cây nạng rồi nhảy nhảy ra chỗ đó.
Trước mặt chúng tôi là cảnh một bé gái đang ôm mặt khóc tu tu, còn Lục Cảnh Vân mặt mày tức tối, hai tay ra sức phủi phủi gì đó dính ở áo.
Có chuyện gì thế?
Tiểu Ni, cậu xem xem, con bé này tay bẩn như vậy mà dám động vào cái áo 1000 tệ của tớ, có đáng đánh không? Tiểu Ni tên đầy đủ là Mai Huỳnh Ni, bạn thân của Lục Cảnh Vân. Tôi đoán vậy vì thấy hai người này hay đi cùng nhau lắm.
Bẩn cái quái gì?!
Tôi bực hết cả mình. Có cái áo bị dính bẩn một chút thôi mà cũng mắng con bé được. Tôi nhảy lò cò đến đứng chắn cho em bé, Lục Cảnh Vân, cậu làm em ấy khóc rồi mà không xin lỗi hả?
Lục Cảnh Vân nghe vậy, hai mắt trợn to hơn cả mắt ếch, cậu ấy chu mỏ lên nói reo réo với tôi, Nguyệt Ý Nhi, cậu nói cái quái gì vậy? Sao tớ phải xin lỗi nó trong khi nó mới là người có lỗi?!
Em ấy làm vậy chỉ vô tình thôi chứ đâu có cố ý.
Đúng là chỉ có mấy người giống nhau mới đi bênh vực nhau mà thôi. Lục Cảnh Vân khinh khỉnh, toan bỏ đi.
Hai bàn tay tôi nắm chặt lại, cả người nóng hầm hập, tôi vội hét to:
Lục Cảnh Vân cậu đứng lại đó!
...
Chập choạng tối, mọi người đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về phòng trọ. Bỗng nhiên Mai Huỳnh Ni hớt hải chạy vào, giọng nói đầy bất an: Nãy giờ mọi người có thấy Lục Cảnh Vân ở đâu không?
Lục Cảnh Vân?
Tất thảy mọi người đều ngơ ngác.
Có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy? Thầy Diệp vừa đúng lúc thu dọn xong, vô cùng ngạc nhiên hỏi Huỳnh Ni. Thật ra là ban trưa thầy ấy không có mặt tại hiện trường, chẳng biết là bận việc gì nữa, nên không biết sự việc nảy sinh giữa tôi và Lục Cảnh Vân.
Em... em cũng không rõ. Huỳnh Ni ngày càng mất bình tĩnh, tới mức nói cũng lắp bắp, Từ sau khi cãi nhau với Nguyệt Ý Nhi, em chẳng thấy bạn ấy đâu cả...
Quyển vở trên tay tôi rơi bụp xuống đất. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đang chĩa ánh mắt đầy nghi ngờ về phía tôi.
Này, không phải là mọi người đang định nghi oan cho tôi đâu đúng không? Tôi cùng lắm chỉ là bởi vì quá bất bình nên mới nặng lời với cậu ấy một chút thôi, không đến mức cậu ấy mất tích chỉ vì mấy câu đó đâu chứ?
Nguyệt Ý Nhi, tốt nhất em mau giải thích rõ ràng cho thầy.
Mặt thầy Diệp đột nhiên trở nên đáng sợ cực kỳ, làm cho tôi một phen kinh hãi, tinh thần căng thẳng như dây đàn.
Em... em với Lục Cảnh Vân... hồi trưa em thấy bạn ấy giận dữ với một em bé trong làng chỉ vì em ấy bôi bẩn vào áo của bạn ấy. Em cảm thấy như vậy rất chướng mắt nên có nặng lời với bạn ấy. Nhưng mà em chưa từng nghĩ rằng những câu nói của em lại khiến cho Lục Cảnh Vân...
Khổ tôi không, còn chưa kịp giải thích hết, đã bị vị lão sư đáng kính chen ngang: Lần cuối cùng em gặp Lục Cảnh Vân là ở đâu?
Hình như là ở bờ suối cạnh bìa rừng thầy ạ. Mai Huỳnh Ni cố gắng vận dụng hết trí nhớ của mình, đáp lại.
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên. Có người đoán Lục Cảnh Vân đã đi lạc khi chạy vào rừng, có người nói cậu ấy có thể tìm một chỗ nào đó an tĩnh mà đánh một giấc rồi,... Tuy nhiên, Lục Cảnh Vân mất tích là thật sự.
Tất cả mau chia ra thành ba nhóm, nhóm thứ nhất đi dọc bờ suối, nhóm thứ hai tới nhà hỏi các dân làng, nhóm còn lại theo thầy vào rừng kiếm Lục Cảnh Vân. Chúng ta sẽ nhờ sự giúp đỡ của dân làng Hạ Châu.
Hic, sao tự nhiên tôi lại có cảm giác tội lỗi giăng đầy khắp người vậy? Tôi... là tôi sai thật sao?
...
Bờ suối không thấy, đi hỏi dân làng họ cũng bảo không thấy, Lục Cảnh Vân, cậu rốt cuộc nghĩ cái quái gì mà chui rúc vào trong khu rừng hoang vu đó hả?
Tôi một phần nhỏ cũng nghĩ như vậy, nhưng phần lớn á, lo muốn chết đi được!
Tuy là có ghét cái bản tính chảnh chọe, điệu bộ kênh kiệu của Lục Cảnh Vân thật đấy, nhưng cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi cơ mà. Hơn nữa, nhờ có cậu ấy mà tôi mới tìm được Khôi Nguyên... Hic, lại nhắc tới Khôi Nguyên nữa rồi.
Tôi ngồi một mình trên chõng tre, cứ im lặng nhìn xuống đất mặc dù trong người đang ngày càng sốt ruột.
Không đi tìm người, còn ngồi đây làm gì thế? Vương Du Phàm bước chầm chậm tới chõng.
Tôi ngước nhìn cậu ta, chán nản nói, Cậu cũng vậy còn gì...
Tôi đâu phải người làm cho Lục Cảnh Vân mất tích, sao phải đi tìm. Ai, Nguyệt Ý Nhi, cậu đúng là đồ vô trách nhiệm. Cậu ta ngồi xuống chõng, lên tiếng trách trách móc rồi liếc tôi kiểu khinh bỉ.
Ừ, tớ vừa vô dụng lại không có trách nhiệm, còn gây ra chuyện lớn rồi liên lụy tới mọi người nữa.
...
Vương Du Phàm không trả lời, tôi cũng không thể im lặng nữa. Nghĩ gì liền giãi bày.
Rõ ràng là vì tớ mà Lục Cảnh Vân mới mất tích, vậy mà giờ tớ chẳng thể giúp được gì cho mọi người. Có phải tớ rất xấu không?
Đúng là vẻ ngoài của cậu không được đẹp cho lắm thật. Cậu ta vuốt cằm, phán một câu xanh rờn.
Trên đầu tôi bao phủ đầy hắc tuyến, Ý tớ không phải như vậy, đừng nói linh tinh.
Vương Du Phàm nhún vai, rồi quay sang bảo, Vậy bây giờ cậu muốn gì? Vào rừng kiếm Lục Cảnh Vân hả?
... Tôi không dám trả lời, tuy nhiên, cái đầu nhỏ đã nhanh hơn, gật gật.
Vương Du Phàm thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy, giọng đầy hào hứng nói với tôi: Vậy thì đi. Thiếu gia đây nể tình bạn bè nửa học kì sẽ hộ tống cậu. Nói xong, cậu ta còn cười xuề xòa vẻ thích thú lắm.
Thế là hai chúng tôi, một lành, một què lẳng lặng đi vào rừng. Tuy hoàn cảnh hơi khác nhau một chút nhưng đều có chung một mục tiêu, đó chính là Lục Cảnh Vân.
Tôi không biết hiện tại là bao nhiêu giờ, nhưng cảm giác đi giữa khu rừng hoang vu hẻo lánh, trời lại tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mỏng manh rọi xuống ánh sáng yếu ớt, cùng với sự trợ giúp của chiếc đèn pin mà Vương Du Phàm mượn được của người dân làng Hạ Châu, quả là một cảm giác bất an tột độ a.
Tôi đi sát Vương Du Phàm, một tay bấu lấy tay áo cậu ta, một tay chống nạng. Nhìn tôi chẳng khác gì loài cây kí sinh, chuyên gia (ăn) bám Vương Du Phàm. May mà hôm nay cậu ta dễ tính, chứ nếu không chắc bây giờ tôi đã bị cậu ta vứt bỏ ở một nơi nào đó trong khu rừng này rồi.
Vương... Vương Du Phàm, cậu đi chậm thôi..., phải thương cho người què là tôi với chứ. Tôi từ tập tễnh bước đi giờ sắp chuyển sang nhảy lò cò.
Cậu ta nghe vậy, cũng biết điều đi chậm lại một chút. Bầu không khí yên tĩnh này khiến cho tôi có cảm giác sợ sệt. Phía sau lại còn vang lên tiếng sột soạt ghê rợn.
Này... hình... hình như đằng sau bọn mình... có người... Tôi lắp ba lắp bắp.
Vương Du Phàm dừng bước, ngoái đầu lại. Tôi cũng theo bản năng quay đầu theo.
Làm gì có ai chứ. Nguyệt Ý Nhi, đừng tự dọa mình nữa. Vương Du Phàm trách móc tôi rồi lại tiếp tục lần theo vết chân dính trên bùn đất mà đi.
Tôi trong tình trạng này, đến mở miệng còn khó khăn chứ chẳng nói đến việc cãi lại Vương Du Phàm. Đành ngậm ngùi khép miệng lại, lẳng lặng đi theo sau cậu ta.
/43
|