Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.
Im lặng, im lặng và im lặng.
Được rồi, nghe lời cậu.
Tôi mím mím môi, chầm chậm đáp trả.
Nói xong một cái, y như rằng ai đó lập tức chuyển từ vẻ mặt ủy khuất bi ai sang trạng thái vui vẻ rồi thả tôi về lớp mà không mảy may suy nghĩ. Chỉ đợi có thế, tôi như một mũi lao phi ầm ầm đi.
Trời ơi là trời, tôi nói dối mà cậu ấy cũng tin được kìa, đúng là ngây thơ đại ngây thơ luôn ấy. Tôi bảo vậy chỉ để cậu ấy thả tôi về lớp thôi mà, chứ tôi vẫn có chân, muốn đi đâu thì đến đó, cậu ấy đừng hòng quản được nha.
Ha ha ha, tin người quá đi mất thôi!
Cả chiều hôm đó tôi cứ ngồi cười như bị chập dây thần kinh ấy. À, là Cảnh Vân nhận xét như vậy chứ không phải tôi tự gán cho bản thân bệnh điên đâu nhá. Mà chả hiểu sao, cứ nghĩ lại khuôn mặt Khôi Nguyên lúc đó là tôi không thể nhịn được mà phá lên cười khùng khục. Đúng là siêu nhân đến mấy rồi cũng có lúc bị ngu đi đấy nhỉ?
Nhưng đấy chỉ là cảm xúc của tôi vào ngày hôm qua mà thôi. Còn bây giờ á hả, tôi như rớt xuống tận mười tám tầng địa ngục luôn rồi.
Trước cửa nhà, trai đẹp ngồi trên con xe điện đỏ rừng rực khoan thai đút hai tay vào túi quần, nhìn qua tôi bằng con mắt rất chi là đểu giả.
Giây phút này đây, tôi chợt nhận ra rằng mình ngu như con lợn.
Hóa ra người ta biết trước là tôi sẽ trốn đi nên có chuẩn bị hết cả rồi, chẳng qua là muốn tôi hưởng thụ một chút vui vẻ trước khi nhận được sự thật đắng lòng mà thôi.
Cười người hôm trước hôm sau người cười , câu này đúng là chuẩn không tả nổi.
Đấy, ngượng chín cả mặt mũi rồi mà ai kia còn hỏi một câu rõ đểu:
Định đi đâu đấy?
Hừ, biết rồi còn hỏi.
Tớ ra ngoài hóng phong...
Tôi vốn là định chơi chữ với cậu ấy một tí, mà nghĩ lại thấy sao mình chả thông minh ra chút nào vậy hả trời. Cậu ấy học siêu nhân như vậy, cái trò chơi chữ cỏn con này vốn chẳng là gì mà.
Ngại khủng khiếp luôn rồi á, đành chuẩn bị tinh thần mở cửa phóng vào nhà ngay để tránh ngượng.
Nào ngờ đâu, có người vẫn trúng bẫy, mặt hầm hầm lạnh lùng nói.
Phong là thằng nào?
Ặc
Ngu thật hay là giả ngu đấy?
Mà thôi, lỡ miệng rồi, làm tới bến luôn vậy.
Phong Phong là bạn thanh mai trúc mã của tớ, hôm nay bạn ấy lên đây thăm tớ. Bọn tớ chơi với nhau từ thời còn nhỏ tí teo rồi, mà lên lớp một nhà Phong Phong lại chuyển đi nơi khác ở nên bọn tớ đành chịu cảnh ngộ phân li thế này đây. Hừm...đáng lẽ tớ định đi xem bóng đá cơ, nhưng mà hứa với cậu là không đi rồi nên đành ở nhà chờ Phong Phong vậy.
Nói đoạn, tôi còn làm ra vẻ mặt buồn bã nhất có thể. Công nhận tài diễn xuất và tưởng tượng của tôi chắc đạt tới level đỉnh cao luôn rồi quá, làm cho cậu ấy mặt mày khó coi như vậy, ha ha, hài quá đi mất.
Bạch Khôi Nguyên ơi là Bạch Khôi Nguyên, IQ của cậu rốt cuộc là bay đi đâu mất rồi thế hả?
Tưởng đâu cậu ấy sẽ tức giận mà bỏ đi luôn, để nhân cơ hội đó tôi có thể chuồn tới sân vận động xem bóng đá. Vương Du Phàm nói rồi, không đi là chết với cậu ta luôn đó. Mặc dù tôi không sợ lời này lắm nhưng đã hứa rồi thì phải thực hiện được chứ, tôi không thích phải thất hứa với người khác chút nào.
Cơ mà...cậu ấy đang làm gì thế kia?
Khôi Nguyên đột nhiên rút chìa khóa xe, không nhanh không chậm mà đi đến cạnh chỗ tôi đang đứng, dựa lưng vào tường.
Tôi tròn mắt.
Cậu...cậu làm gì thế?
Hóng Phong.
Phong á, làm gì có Phong nào đâu, là tớ tự tưởng tượng ra thôi mà.
Hic, nghĩ đến cảnh tôi nói ra câu bên trên chắc là bị cậu ấy ném xuống biển cho cá mập ăn luôn ấy chứ chả đùa.
Phong là bạn của tớ thì để tớ chờ là được rồi. Cậu cứ đi...
Eo, chưa nói hết đã bị cậu ấy lườm, sợ tái cả mặt. Kiểu này chắc cậu ấy chờ ở đây tới khi nào phong xuất hiện luôn quá.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết đây này. Tự mình hại mình, khổ thế chứ lị.
Thế là tôi đành lấm lét móc điện thoại trong túi ra, giả vờ có cuộc gọi đến rồi bắt máy, cố tình nói to hơn một chút để cho người bên cạnh cũng nghe thấy.
Alo, là Phong Phong hả? Ừ, tớ Ý Nhi đây. Sao? Cậu bị lỡ chuyến tàu rồi hả? Ôi, chán thế, làm tớ chờ mãi đây này. Thôi được rồi, để hôm khác đến chơi với tớ cũng được, không cần vội. Ừm, ừm, vậy bai bai Phong Phong nhé.
Để tránh trường hợp cậu ấy đòi cầm điện thoại kiểm tra, tôi nhanh chóng bấm nút tắt nguồn rồi bỏ vào trong túi.
Quay sang Khôi Nguyên, thấy cậu ấy cũng đang nhìn nhìn vẻ khó hiểu, tôi liền giải thích: Phong... Phong Phong ý, bị trễ tàu nên không đến được. Đoạn, mím mím môi giở trò năn nỉ người kia, Khôi Nguyên à, hay cho tớ đi xem bóng đá nha. Dù sao cũng là trường mình thi mà, không đi thì đúng là không ra thể thống gì luôn ấy. Các thầy cô còn đi chẳng lẽ chúng ta lại không đi...
...
Đi mà đi mà, xem một chút thôi cũng được...
Eo, làm nũng như đúng rồi ấy. Nhưng không sao, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được rồi.
...
Năn nỉ nịnh nọt đủ kiểu rồi cuối cùng tôi cũng đến được sân vận động. Thật chẳng hiểu, rõ ràng tôi đã dặn với lòng mình là không được quan tâm hay làm cái gì liên quan đến Khôi Nguyên nữa, vậy mà rốt cuộc tôi vẫn là không làm được.
Bây giờ là ba rưỡi chiều rồi, trận đấu đã diễn ra được khoảng ba mươi phút, hiệp 1 sắp hết. Sân vận động hôm nay đông nghịt người, làm tôi phải mất hẳn mười phút mới tìm được chỗ ngồi cho mình. Đội bóng trường Hoàng Phi mặc đồ màu trắng, còn trường bên màu đỏ. Chỉ cần nhìn xuống cũng có thể thấy, đội của trường tôi chiếm được rất nhiều cảm tình từ phía người hâm mộ hơn, quả là dàn mĩ nam có khác.
Kết thúc hiệp một, tỉ số là 3 - 2 nghiêng về đội bóng của trường bên.
Không sao, không sao, có thể lội ngược dòng mà. Hoàng Phi cố lên!
Vừa mới đến đã giải lao mười lăm phút, hơi chán một chút nhưng thôi, đành ngồi chờ vậy. Cơ mà hôm nay trời có hơi nóng, đã thế còn phải hòa trong một biển người thế này, thật là oi muốn bức người luôn nha!
Tôi ngồi được năm phút liền không chịu nổi nữa, toan đứng dậy định chạy đi mua nước nhưng nghĩ đến viễn cảnh phải chen vào cái đống người này thì đúng là không thể tả nổi luôn mà. Có khi nhờ con trai lại tốt hơn thì sao?
Thế là bạn Ý Nhi bèn lấy ngón tay trỏ chọt chọt vào vai bạn Khôi Nguyên, thỏ thẻ tâm tình:
Khôi Nguyên, nóng như thế này, hay cậu ra ngoài mua nước có được không? Yên tâm yên tâm, tớ có thể giữ chỗ cho cậu mà.
Bạn Khôi Nguyên nghe vậy quay qua bạn Ý Nhi, ánh mắt đột nhiên xuất hiện tia gì đó mà người ta gọi là tia gian manh.
Được.
Uầy, tự nhiên dễ tính thế không biết!
Bạn Ý Nhi sung sướng cười tít mắt, nhìn theo bóng dáng người kia dần đi khuất. Ha ha, cảm giác sai khiến người khác thật vui quá đi, sau này giàu rồi, nhất định phải thuê một trăm người giúp việc!
Khôi Nguyên đi được khoảng năm bảy phút gì đó thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cậu con trai với vẻ mặt không mấy là tử tế đến đứng trước mặt tôi. Giở giọng vô cùng đểu cáng, hắn ta nói:
Này em gái, tới đây một mình hả? Có cần người bầu bạn không?
Ôi dồi ôi, sặc mùi biến thái luôn.
Mặc dù bây giờ tôi không còn xấu như trước nữa, cơ mà cũng chưa đến mức xinh đẹp như mấy bạn hot girl trong trường, hay nói cách khác là vẫn còn thua xa luôn ấy. Tuy nhiên, như này thì hơi quá rồi.
Đâu có, em tới cùng lão công nhà em đại ca ạ.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ đáp lại.
Tên biến thái trợn mắt vẻ ngạc nhiên lắm. Hắn ta cứ nhìn nhìn tôi nghi hoặc, rồi phán một câu.
Em gái trẻ như vậy mà đã có chồng rồi á, đừng đùa anh đây chứ.
Trời ạ, em đùa đại ca làm gì. Không tin thì lát nữa chồng em tới, đại ca cứ thoải mái mà tra hỏi.
Tên biến thái không những không tự động bỏ đi mà còn cười khẩy, Em gái à, chiêu này cũ lắm rồi. Nhìn mặt em gái là anh đây biết vẫn chưa có người yêu đâu. Nói đoạn, hắn ta chẳng để tôi kịp phản ứng gì liền cầm lấy tay tôi, Chi bằng hãy đến với anh đi.
Chết tiệt, cái tên này quá biến thái rồi. Nguyệt Ý Nhi đây không phải con ngốc dễ dụ nhé, nhìn mặt ngươi là ta đã không có chút cảm tình nào rồi, đến đến cái em gái ngươi ấy!
Máu nóng trong người bắt đầu phun trào dữ dội, ngay lúc tôi định gạt bàn tay bẩn thỉu của tên biến thái kia ra thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng thét lớn.
Bỏ tay cô ấy ra!
Khiếp lúc đấy Nguyệt Ý Nhi tôi choáng phải biết, lập tức quay đầu nhìn cái người vừa mới phát ngôn gây sốc ấy.
OMG!
Là Khôi Nguyên đấy.
Tôi lúc đó như kiểu bị đơ á, chớp mắt một cái đã thấy cậu ấy xuất hiện ngay bên cạnh, hung hăng giật tôi lại.
Mà không chỉ có riêng tôi đâu, tên biến thái cũng đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, miệng thì há hốc không nói nên lời.
Eo ơi, cảnh này y hệt drama Hàn Quốc luôn chứ chả đùa.
Thế nào tý nữa hai người này cũng xông vào đánh nhau một trận, kẻ nào thắng sẽ có được nữ chính, mà nữ chính đang nói ở đây chẳng phải là tôi sao?
(Zheng: mẹ xin lỗi khi phải ngắt mạch cảm xúc của mày nhưng mà mẹ thấy mày bệnh nặng quá rồi con ạ!)
Chả hiểu sao nhìn thấy người ta chuẩn bị tàn sát lẫn nhau mà lòng tôi nó cứ rộn ràng hân hoan quá thể, cứ như chuẩn bị đón Tết không bằng.
Nhưng khổ một cái là đời nó không như phim. Tên biến thái ban nãy mạnh bạo là vậy, thế mà khi bị Khôi Nguyên lườm cho một cái là mặt tái xanh như tàu lá chuối. Chẳng nói chẳng rằng, hắn ta lập tức bỏ chạy như bị Tào Tháo đuổi ấy. Trông cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo hắn gây sự với tôi trước làm gì.
Chỉ có điều...tiếc đứt ruột!
Khôi Nguyên cậu hâm thật đấy, đáng lẽ phải để tớ đập cho tên đó một trận rồi hãy xuất hiện chứ.
Ngồi phịch xuống ghế, tôi không cam tâm mà cằn nhằn đôi câu. Hây da, cứ tưởng là chuẩn bị được xem phim chưởng Hồng Kông luôn rồi.
Nói xong lại tiếp tục bị lườm. Cái cậu này, chỉ có lườm người ta là giỏi thôi thì phải.
À thì...ờ...nước của tớ đâu?
Nghe tôi hỏi, cậu ấy nhìn xuống hai tay trống rỗng của mình, vẫn thản nhiên đáp trả: Quăng đi rồi.
....
Trời ơi, thật lãng phí quá đi!
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà tôi đã sắp kết thúc kì học của lớp 10 luôn rồi.
Cuối năm mà, nên cả thầy cô lẫn học sinh đều vô cùng bận rộn chuẩn bị cho kì thi quan trọng này. Bản thân tôi khá căng thẳng, căn bản cũng bởi vì dạo này học hành hơi chểnh mảng, chỉ sợ kết quả bị tụt hay không cao thì xấu hổ lắm, cũng buồn nữa.
Nhưng mà cũng may cho tôi là có một người bạn học bá, Bạch Khôi Nguyên. Cậu ấy tốt cực kỳ nhá, đồng ý cùng tôi ôn tập, còn cho tôi mượn bao nhiêu là sách tham khảo mà thư viện không có.
Đúng là phải học với người giỏi hơn thì mới lòi ra sự ngu dốt của mình. Mỗi lần làm thử đề thi cùng cậu ấy là y như rằng tôi tủi thân ghê gớm. Không ngờ cậu ấy giỏi tới vậy luôn á, môn kém nhất cũng đạt từ 90 điểm trở lên chứ chẳng bao giờ có chuyện kém hơn đâu. Trừ môn vật lý ra thì môn nào cậu ấy cũng bỏ xa tôi cả chục điểm.
Có một lần tôi nóng máu lên, thách cậu ấy đọc được ba mươi số sau dấu phẩy của số pi (π).
Các cậu biết kết quả thế nào không?
Khôi Nguyên cậu ấy đọc liền một mạch trôi chảy bảy mươi số.
Ôi mẹ ơi, cậu ấy tuyệt đối không phải người đâu!
Này này, cậu là AI, không phải người đúng không? Tôi trố hết cả mắt, không thể tin vào đôi tai của mình nữa. Nhiều số như vậy, sao cậu có thể nhớ được hết cơ chứ?
AI? Khôi Nguyên bỏ bút, quay sang hỏi tôi. Nó là cái gì?
Con người này, quả là cổ hủ quá đi, ngay cả một người không hay xem phim như tôi mà còn biết đây này.
AI là từ viết tắt của Artificial Intelligence, nghĩa là người máy thông minh á. Cậu không xem 'Mật mã siêu thiếu niên' hả, phim đó bây giờ hot lắm.
Những tưởng cậu ấy sẽ gật gù khen tôi am hiểu sâu rộng, ai ngờ đâu ăn ngay một phát gõ đầu đau điếng.
Sao cậu đánh vào đầu tớ? Tôi ôm đầu vừa suýt soa vừa gắt lên. Cái người này, có biết mỗi lần đập đầu là mất đi bao nhiêu là trí thông minh không hả?
Sắp thi rồi còn phim với ảnh, cậu đáng bị đánh lắm.
Cậu ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả, còn véo má tôi một cái nữa chứ.
Mà ngẫm nghĩ lại cũng thấy không sai, thời gian này vẫn là nên tập trung học thì hơn.
Ngồi làm đề một lúc thì Khôi Nguyên bỏ ra ngoài, nói là sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Tôi đang mải viết nên cũng không để tâm cho lắm, chỉ ậm ừ trả lời một tiếng cho có lệ.
Chết tiệt, bút hết mực rồi.
Lục tìm trong cặp nhưng chẳng thấy hộp bút ở đâu cả, chắc hôm nay đi vội quá nên quên mang luôn rồi. Thôi thì đành mượn tạm bút của Khôi Nguyên vậy.
Với tay sang vơ bút, tôi vô tình làm rơi sách của cậu ấy xuống đất. Lúi húi cúi xuống gầm bàn nhặt lên, bỗng chợt thấy có cái gì được kẹp trong đó bị rớt ra ngoài.
Lại nhặt lên lần nữa.
Ồ, là tấm ảnh chụp hình một người con gái.
Im lặng, im lặng và im lặng.
Được rồi, nghe lời cậu.
Tôi mím mím môi, chầm chậm đáp trả.
Nói xong một cái, y như rằng ai đó lập tức chuyển từ vẻ mặt ủy khuất bi ai sang trạng thái vui vẻ rồi thả tôi về lớp mà không mảy may suy nghĩ. Chỉ đợi có thế, tôi như một mũi lao phi ầm ầm đi.
Trời ơi là trời, tôi nói dối mà cậu ấy cũng tin được kìa, đúng là ngây thơ đại ngây thơ luôn ấy. Tôi bảo vậy chỉ để cậu ấy thả tôi về lớp thôi mà, chứ tôi vẫn có chân, muốn đi đâu thì đến đó, cậu ấy đừng hòng quản được nha.
Ha ha ha, tin người quá đi mất thôi!
Cả chiều hôm đó tôi cứ ngồi cười như bị chập dây thần kinh ấy. À, là Cảnh Vân nhận xét như vậy chứ không phải tôi tự gán cho bản thân bệnh điên đâu nhá. Mà chả hiểu sao, cứ nghĩ lại khuôn mặt Khôi Nguyên lúc đó là tôi không thể nhịn được mà phá lên cười khùng khục. Đúng là siêu nhân đến mấy rồi cũng có lúc bị ngu đi đấy nhỉ?
Nhưng đấy chỉ là cảm xúc của tôi vào ngày hôm qua mà thôi. Còn bây giờ á hả, tôi như rớt xuống tận mười tám tầng địa ngục luôn rồi.
Trước cửa nhà, trai đẹp ngồi trên con xe điện đỏ rừng rực khoan thai đút hai tay vào túi quần, nhìn qua tôi bằng con mắt rất chi là đểu giả.
Giây phút này đây, tôi chợt nhận ra rằng mình ngu như con lợn.
Hóa ra người ta biết trước là tôi sẽ trốn đi nên có chuẩn bị hết cả rồi, chẳng qua là muốn tôi hưởng thụ một chút vui vẻ trước khi nhận được sự thật đắng lòng mà thôi.
Cười người hôm trước hôm sau người cười , câu này đúng là chuẩn không tả nổi.
Đấy, ngượng chín cả mặt mũi rồi mà ai kia còn hỏi một câu rõ đểu:
Định đi đâu đấy?
Hừ, biết rồi còn hỏi.
Tớ ra ngoài hóng phong...
Tôi vốn là định chơi chữ với cậu ấy một tí, mà nghĩ lại thấy sao mình chả thông minh ra chút nào vậy hả trời. Cậu ấy học siêu nhân như vậy, cái trò chơi chữ cỏn con này vốn chẳng là gì mà.
Ngại khủng khiếp luôn rồi á, đành chuẩn bị tinh thần mở cửa phóng vào nhà ngay để tránh ngượng.
Nào ngờ đâu, có người vẫn trúng bẫy, mặt hầm hầm lạnh lùng nói.
Phong là thằng nào?
Ặc
Ngu thật hay là giả ngu đấy?
Mà thôi, lỡ miệng rồi, làm tới bến luôn vậy.
Phong Phong là bạn thanh mai trúc mã của tớ, hôm nay bạn ấy lên đây thăm tớ. Bọn tớ chơi với nhau từ thời còn nhỏ tí teo rồi, mà lên lớp một nhà Phong Phong lại chuyển đi nơi khác ở nên bọn tớ đành chịu cảnh ngộ phân li thế này đây. Hừm...đáng lẽ tớ định đi xem bóng đá cơ, nhưng mà hứa với cậu là không đi rồi nên đành ở nhà chờ Phong Phong vậy.
Nói đoạn, tôi còn làm ra vẻ mặt buồn bã nhất có thể. Công nhận tài diễn xuất và tưởng tượng của tôi chắc đạt tới level đỉnh cao luôn rồi quá, làm cho cậu ấy mặt mày khó coi như vậy, ha ha, hài quá đi mất.
Bạch Khôi Nguyên ơi là Bạch Khôi Nguyên, IQ của cậu rốt cuộc là bay đi đâu mất rồi thế hả?
Tưởng đâu cậu ấy sẽ tức giận mà bỏ đi luôn, để nhân cơ hội đó tôi có thể chuồn tới sân vận động xem bóng đá. Vương Du Phàm nói rồi, không đi là chết với cậu ta luôn đó. Mặc dù tôi không sợ lời này lắm nhưng đã hứa rồi thì phải thực hiện được chứ, tôi không thích phải thất hứa với người khác chút nào.
Cơ mà...cậu ấy đang làm gì thế kia?
Khôi Nguyên đột nhiên rút chìa khóa xe, không nhanh không chậm mà đi đến cạnh chỗ tôi đang đứng, dựa lưng vào tường.
Tôi tròn mắt.
Cậu...cậu làm gì thế?
Hóng Phong.
Phong á, làm gì có Phong nào đâu, là tớ tự tưởng tượng ra thôi mà.
Hic, nghĩ đến cảnh tôi nói ra câu bên trên chắc là bị cậu ấy ném xuống biển cho cá mập ăn luôn ấy chứ chả đùa.
Phong là bạn của tớ thì để tớ chờ là được rồi. Cậu cứ đi...
Eo, chưa nói hết đã bị cậu ấy lườm, sợ tái cả mặt. Kiểu này chắc cậu ấy chờ ở đây tới khi nào phong xuất hiện luôn quá.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết đây này. Tự mình hại mình, khổ thế chứ lị.
Thế là tôi đành lấm lét móc điện thoại trong túi ra, giả vờ có cuộc gọi đến rồi bắt máy, cố tình nói to hơn một chút để cho người bên cạnh cũng nghe thấy.
Alo, là Phong Phong hả? Ừ, tớ Ý Nhi đây. Sao? Cậu bị lỡ chuyến tàu rồi hả? Ôi, chán thế, làm tớ chờ mãi đây này. Thôi được rồi, để hôm khác đến chơi với tớ cũng được, không cần vội. Ừm, ừm, vậy bai bai Phong Phong nhé.
Để tránh trường hợp cậu ấy đòi cầm điện thoại kiểm tra, tôi nhanh chóng bấm nút tắt nguồn rồi bỏ vào trong túi.
Quay sang Khôi Nguyên, thấy cậu ấy cũng đang nhìn nhìn vẻ khó hiểu, tôi liền giải thích: Phong... Phong Phong ý, bị trễ tàu nên không đến được. Đoạn, mím mím môi giở trò năn nỉ người kia, Khôi Nguyên à, hay cho tớ đi xem bóng đá nha. Dù sao cũng là trường mình thi mà, không đi thì đúng là không ra thể thống gì luôn ấy. Các thầy cô còn đi chẳng lẽ chúng ta lại không đi...
...
Đi mà đi mà, xem một chút thôi cũng được...
Eo, làm nũng như đúng rồi ấy. Nhưng không sao, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được rồi.
...
Năn nỉ nịnh nọt đủ kiểu rồi cuối cùng tôi cũng đến được sân vận động. Thật chẳng hiểu, rõ ràng tôi đã dặn với lòng mình là không được quan tâm hay làm cái gì liên quan đến Khôi Nguyên nữa, vậy mà rốt cuộc tôi vẫn là không làm được.
Bây giờ là ba rưỡi chiều rồi, trận đấu đã diễn ra được khoảng ba mươi phút, hiệp 1 sắp hết. Sân vận động hôm nay đông nghịt người, làm tôi phải mất hẳn mười phút mới tìm được chỗ ngồi cho mình. Đội bóng trường Hoàng Phi mặc đồ màu trắng, còn trường bên màu đỏ. Chỉ cần nhìn xuống cũng có thể thấy, đội của trường tôi chiếm được rất nhiều cảm tình từ phía người hâm mộ hơn, quả là dàn mĩ nam có khác.
Kết thúc hiệp một, tỉ số là 3 - 2 nghiêng về đội bóng của trường bên.
Không sao, không sao, có thể lội ngược dòng mà. Hoàng Phi cố lên!
Vừa mới đến đã giải lao mười lăm phút, hơi chán một chút nhưng thôi, đành ngồi chờ vậy. Cơ mà hôm nay trời có hơi nóng, đã thế còn phải hòa trong một biển người thế này, thật là oi muốn bức người luôn nha!
Tôi ngồi được năm phút liền không chịu nổi nữa, toan đứng dậy định chạy đi mua nước nhưng nghĩ đến viễn cảnh phải chen vào cái đống người này thì đúng là không thể tả nổi luôn mà. Có khi nhờ con trai lại tốt hơn thì sao?
Thế là bạn Ý Nhi bèn lấy ngón tay trỏ chọt chọt vào vai bạn Khôi Nguyên, thỏ thẻ tâm tình:
Khôi Nguyên, nóng như thế này, hay cậu ra ngoài mua nước có được không? Yên tâm yên tâm, tớ có thể giữ chỗ cho cậu mà.
Bạn Khôi Nguyên nghe vậy quay qua bạn Ý Nhi, ánh mắt đột nhiên xuất hiện tia gì đó mà người ta gọi là tia gian manh.
Được.
Uầy, tự nhiên dễ tính thế không biết!
Bạn Ý Nhi sung sướng cười tít mắt, nhìn theo bóng dáng người kia dần đi khuất. Ha ha, cảm giác sai khiến người khác thật vui quá đi, sau này giàu rồi, nhất định phải thuê một trăm người giúp việc!
Khôi Nguyên đi được khoảng năm bảy phút gì đó thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cậu con trai với vẻ mặt không mấy là tử tế đến đứng trước mặt tôi. Giở giọng vô cùng đểu cáng, hắn ta nói:
Này em gái, tới đây một mình hả? Có cần người bầu bạn không?
Ôi dồi ôi, sặc mùi biến thái luôn.
Mặc dù bây giờ tôi không còn xấu như trước nữa, cơ mà cũng chưa đến mức xinh đẹp như mấy bạn hot girl trong trường, hay nói cách khác là vẫn còn thua xa luôn ấy. Tuy nhiên, như này thì hơi quá rồi.
Đâu có, em tới cùng lão công nhà em đại ca ạ.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ đáp lại.
Tên biến thái trợn mắt vẻ ngạc nhiên lắm. Hắn ta cứ nhìn nhìn tôi nghi hoặc, rồi phán một câu.
Em gái trẻ như vậy mà đã có chồng rồi á, đừng đùa anh đây chứ.
Trời ạ, em đùa đại ca làm gì. Không tin thì lát nữa chồng em tới, đại ca cứ thoải mái mà tra hỏi.
Tên biến thái không những không tự động bỏ đi mà còn cười khẩy, Em gái à, chiêu này cũ lắm rồi. Nhìn mặt em gái là anh đây biết vẫn chưa có người yêu đâu. Nói đoạn, hắn ta chẳng để tôi kịp phản ứng gì liền cầm lấy tay tôi, Chi bằng hãy đến với anh đi.
Chết tiệt, cái tên này quá biến thái rồi. Nguyệt Ý Nhi đây không phải con ngốc dễ dụ nhé, nhìn mặt ngươi là ta đã không có chút cảm tình nào rồi, đến đến cái em gái ngươi ấy!
Máu nóng trong người bắt đầu phun trào dữ dội, ngay lúc tôi định gạt bàn tay bẩn thỉu của tên biến thái kia ra thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng thét lớn.
Bỏ tay cô ấy ra!
Khiếp lúc đấy Nguyệt Ý Nhi tôi choáng phải biết, lập tức quay đầu nhìn cái người vừa mới phát ngôn gây sốc ấy.
OMG!
Là Khôi Nguyên đấy.
Tôi lúc đó như kiểu bị đơ á, chớp mắt một cái đã thấy cậu ấy xuất hiện ngay bên cạnh, hung hăng giật tôi lại.
Mà không chỉ có riêng tôi đâu, tên biến thái cũng đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, miệng thì há hốc không nói nên lời.
Eo ơi, cảnh này y hệt drama Hàn Quốc luôn chứ chả đùa.
Thế nào tý nữa hai người này cũng xông vào đánh nhau một trận, kẻ nào thắng sẽ có được nữ chính, mà nữ chính đang nói ở đây chẳng phải là tôi sao?
(Zheng: mẹ xin lỗi khi phải ngắt mạch cảm xúc của mày nhưng mà mẹ thấy mày bệnh nặng quá rồi con ạ!)
Chả hiểu sao nhìn thấy người ta chuẩn bị tàn sát lẫn nhau mà lòng tôi nó cứ rộn ràng hân hoan quá thể, cứ như chuẩn bị đón Tết không bằng.
Nhưng khổ một cái là đời nó không như phim. Tên biến thái ban nãy mạnh bạo là vậy, thế mà khi bị Khôi Nguyên lườm cho một cái là mặt tái xanh như tàu lá chuối. Chẳng nói chẳng rằng, hắn ta lập tức bỏ chạy như bị Tào Tháo đuổi ấy. Trông cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo hắn gây sự với tôi trước làm gì.
Chỉ có điều...tiếc đứt ruột!
Khôi Nguyên cậu hâm thật đấy, đáng lẽ phải để tớ đập cho tên đó một trận rồi hãy xuất hiện chứ.
Ngồi phịch xuống ghế, tôi không cam tâm mà cằn nhằn đôi câu. Hây da, cứ tưởng là chuẩn bị được xem phim chưởng Hồng Kông luôn rồi.
Nói xong lại tiếp tục bị lườm. Cái cậu này, chỉ có lườm người ta là giỏi thôi thì phải.
À thì...ờ...nước của tớ đâu?
Nghe tôi hỏi, cậu ấy nhìn xuống hai tay trống rỗng của mình, vẫn thản nhiên đáp trả: Quăng đi rồi.
....
Trời ơi, thật lãng phí quá đi!
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà tôi đã sắp kết thúc kì học của lớp 10 luôn rồi.
Cuối năm mà, nên cả thầy cô lẫn học sinh đều vô cùng bận rộn chuẩn bị cho kì thi quan trọng này. Bản thân tôi khá căng thẳng, căn bản cũng bởi vì dạo này học hành hơi chểnh mảng, chỉ sợ kết quả bị tụt hay không cao thì xấu hổ lắm, cũng buồn nữa.
Nhưng mà cũng may cho tôi là có một người bạn học bá, Bạch Khôi Nguyên. Cậu ấy tốt cực kỳ nhá, đồng ý cùng tôi ôn tập, còn cho tôi mượn bao nhiêu là sách tham khảo mà thư viện không có.
Đúng là phải học với người giỏi hơn thì mới lòi ra sự ngu dốt của mình. Mỗi lần làm thử đề thi cùng cậu ấy là y như rằng tôi tủi thân ghê gớm. Không ngờ cậu ấy giỏi tới vậy luôn á, môn kém nhất cũng đạt từ 90 điểm trở lên chứ chẳng bao giờ có chuyện kém hơn đâu. Trừ môn vật lý ra thì môn nào cậu ấy cũng bỏ xa tôi cả chục điểm.
Có một lần tôi nóng máu lên, thách cậu ấy đọc được ba mươi số sau dấu phẩy của số pi (π).
Các cậu biết kết quả thế nào không?
Khôi Nguyên cậu ấy đọc liền một mạch trôi chảy bảy mươi số.
Ôi mẹ ơi, cậu ấy tuyệt đối không phải người đâu!
Này này, cậu là AI, không phải người đúng không? Tôi trố hết cả mắt, không thể tin vào đôi tai của mình nữa. Nhiều số như vậy, sao cậu có thể nhớ được hết cơ chứ?
AI? Khôi Nguyên bỏ bút, quay sang hỏi tôi. Nó là cái gì?
Con người này, quả là cổ hủ quá đi, ngay cả một người không hay xem phim như tôi mà còn biết đây này.
AI là từ viết tắt của Artificial Intelligence, nghĩa là người máy thông minh á. Cậu không xem 'Mật mã siêu thiếu niên' hả, phim đó bây giờ hot lắm.
Những tưởng cậu ấy sẽ gật gù khen tôi am hiểu sâu rộng, ai ngờ đâu ăn ngay một phát gõ đầu đau điếng.
Sao cậu đánh vào đầu tớ? Tôi ôm đầu vừa suýt soa vừa gắt lên. Cái người này, có biết mỗi lần đập đầu là mất đi bao nhiêu là trí thông minh không hả?
Sắp thi rồi còn phim với ảnh, cậu đáng bị đánh lắm.
Cậu ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả, còn véo má tôi một cái nữa chứ.
Mà ngẫm nghĩ lại cũng thấy không sai, thời gian này vẫn là nên tập trung học thì hơn.
Ngồi làm đề một lúc thì Khôi Nguyên bỏ ra ngoài, nói là sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Tôi đang mải viết nên cũng không để tâm cho lắm, chỉ ậm ừ trả lời một tiếng cho có lệ.
Chết tiệt, bút hết mực rồi.
Lục tìm trong cặp nhưng chẳng thấy hộp bút ở đâu cả, chắc hôm nay đi vội quá nên quên mang luôn rồi. Thôi thì đành mượn tạm bút của Khôi Nguyên vậy.
Với tay sang vơ bút, tôi vô tình làm rơi sách của cậu ấy xuống đất. Lúi húi cúi xuống gầm bàn nhặt lên, bỗng chợt thấy có cái gì được kẹp trong đó bị rớt ra ngoài.
Lại nhặt lên lần nữa.
Ồ, là tấm ảnh chụp hình một người con gái.
/43
|