Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 41 - Chạm Tay Một Giây, Nhớ Nhau Cả Đời

/43


Thời gian như ngưng đọng lại, tất cả tựa như đã đi đến hồi kết chỉ bằng một câu nói của tôi.

Mà tôi vừa nói cái gì???

Thích cậu ấy rất nhiều ư?

Á á á á á…chết rồi…tôi chết thật rồi.

Diêm Vương Phủ từ nay sẽ có thêm một thành viên mới với lý do chết vì ngại, huhuhuhu…

“Tiểu Nguyệt này, lần sau không nhất thiết cần phải bày tỏ khoa trương như vậy, đủ cho mình tớ nghe là được rồi.”

“…” Mặt tôi bây giờ thực sự chẳng khác gì cái siêu sơn màu đỏ đang sôi, khói tỏa ra hai tai, tỏa mù đầu, lan rộng tới cả chân tay. Phải mất tới nửa tiếng sau tôi mới có thể bình tĩnh lại được một chút.

Nhưng đến khi tỉnh ngộ, bản thân đã bị cậu ấy “dán” năm chữ “bạn gái Bạch Khôi Nguyên” vào mặt.

Nhưng lạ một cái là, hình như tôi cũng không có vẻ gì là phản đối thì phải. Hơn nữa…còn thinh thích mới chết chứ.

Haiza.



Giờ phút này, tôi chợt nhận ra, gặp gỡ kì thực chính là một mối duyên rất đáng để kỉ niệm.



Tạm xa những ngày tháng mùa hè nắng đổ xuống đường một màu vàng óng, chúng tôi chính thức nhập học trở lại. Năm học thứ hai tại trung học Hoàng Phi, mọi điều đều cao thêm một bậc, và mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng được nâng lên một chút.

Ngày khai giảng, chúng tôi vinh dự được đón tiếp các em học sinh năm nhất, cảm giác quả thật có chút hoài niệm. Nghĩ lại, hồi mình mới vào trường cũng ngơ ngác y như vậy, trông đến là buồn cười.

Vui vẻ được một hôm liền phải cắp sách đi học, tôi một lần nữa lặp lại lịch sử dậy muộn như năm lớp mười, đành luống ca luống cuống chuẩn bị xong xuôi mọi việc rồi ra khỏi nhà bằng tốc độ ánh sáng. Tuy nhiên tôi vẫn không ngờ được rằng vừa thò đầu ra đã thấy Khôi Nguyên chờ sẵn ở trước cửa, vì vậy Nguyệt Ý Nhi tôi thành công thoát khỏi danh hiệu “đầu năm đi học muộn lần hai” trong gang tấc.

Đến trường, à không, gần đến trường, tôi lấy ngón trỏ chọt chọt vai cậu ấy rồi bảo: “Ê, cậu thả tớ ở đây đi, tớ sẽ tự đi bộ vào.”

Khôi Nguyên nghe vậy, lái có phần chậm lại nhưng chẳng có dấu hiệu gì là muốn dừng xe cả. “Tại sao phải làm thế?” Cậu ấy lên tiếng hỏi tôi.

“Thì…thì…ở đây là nơi công cộng, là nơi công cộng đó. Đèo nhau như vậy không phải quá lộ liễu rồi sao?” Tôi úp mặt vào lưng Khôi Nguyên, nói lí nhí, hai tay từ khi nào đã đặt lên vai cậu ấy. Trời ơi, Khôi Nguyên cậu mau dừng xe lại đi mà, nếu không tôi sẽ ngại chết mất. Đối với vấn đề tình cảm, tôi nghĩ mình không nên thể hiện quá lố, chỉ cần bản thân hai người biết là đủ rồi.

“Có sao đâu. Tớ còn không ngại thì cậu ngại cái gì?”

“Aiza…đi mà, cho tớ xuống đi mà…Khôi Nguyên ca ca, chỉ một lần này thôi…nha nha…”

“…”



Trước giờ vào lớp khoảng năm phút, tôi vẫn điên cuồng chạy đến bảng thông báo sắp xếp lớp của trường. Năm nay có chút thay đổi, trường sẽ sắp xếp lớp dựa theo thành tích năm trước của học sinh, do đó tôi và Khôi Nguyên sẽ được học chung một lớp.

Một hồi trống dài báo hiệu tới giờ truy bài, tôi nằm rạp xuống bàn vì chán. Thầm rủa Khôi Nguyên đại thần kinh, tự dưng đi nhận chức cờ đỏ làm quái gì cơ chứ. Haiz, ngoài Khôi Nguyên ra thì tôi chẳng quen một ai trong lớp này cả, vì vậy không có cậu ấy ở đây, thực sự chẳng biết làm gì để giết thời gian nữa.

Đến lúc bản thân sắp thiu thiu ngủ thì rầm một cái, cả khoảng trống của bàn bên cạnh như bị lún xuống bởi sự tác động của vật gì đó, còn tôi vì quá bất ngờ nên giật nảy mình, ngồi bật dậy như cái lò xo. Gì thế? Động đất à?

Đầu ong hết cả lên, tôi mù mờ nhận ra trước mặt tôi bây giờ là một cái hộp to, thơm phức mùi nước hoa. Ngoài ra tôi còn cảm nhận được các trái tim nhỏ bé đang phập phồng bên trong đó.

“Đây là cái gì?” Vội ôm quyển sách, tôi chỉ vào vật thể lạ.

Người kia ngồi xuống ghế bên cạnh, thản nhiên dựa lưng vào thành ghế, đáp như có như không. “Mở ra thì biết.”

Ừ, thì mở. Nhưng cái quái gì đây?

Thư màu hồng, hộp quà màu hồng, hộp cơm cũng hồng nốt.

Thanh niên Bạch Khôi Nguyên từ khi nào lại cuồng màu hường bánh bèo này thế?

Trong đầu hiện lên một số suy nghĩ biến thái, trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột. Gạt nó sang một bên, tôi từ từ mở lá thư màu hồng đậm nhất thơm nhất, và trong đó viết:

“Gửi cậu, Bạch Khôi Nguyên.

Tớ là Mimi, người thầm mến cậu đã lâu lắm rồi. Từ những ngày cậu mới bước chân vào cổng trường sơ trung, tớ đã say nắng cậu. Ba năm. Ba năm tớ giữ kín tấm lòng mình. Ba năm luôn dõi theo bước chân cậu, nhìn cậu từ xa mà không dám bày tỏ lòng mình.

Bạch Khôi Nguyên, tớ yêu cậu! Nhiều lắm!

Hãy nhắn tin vào tài khoản weibo Mimilovely nhé, tớ sẽ luôn chờ đợi cậu.”

Lá thư thứ hai: “Tớ đã từng nghĩ mình sẽ chẳng thể tìm được nửa kia của mình, nhưng từ khi gặp được cậu, tớ chợt nhận ra người đó không ai khác chính là cậu, chỉ riêng cậu thôi Bạch Khôi Nguyên à. <3 ”

“…”

“Này chàng trai, mình yêu nhau đi. Tôi muốn cậu và tôi sẽ có một tình yêu xanh ngát xanh như ông bà tôi.”

“…”

Ngoài ra còn rất nhiều, rất rất nhiều nữa mà sau khi đọc xong, não tôi như muốn phát điên lên. Thì ra…thì ra cậu ấy đi làm cờ đỏ chỉ để nhận mấy cái này thôi sao?

Hắc tuyến phủ đầy đầu, tôi đẩy hộp quà to bự về chỗ chủ của nó rồi gằn giọng. “Đây là thư tình của bọn họ viết cho cậu mà.”

Cậu ấy vẫn nhắm nghiền mắt, hờ hững đáp. “Ngoài thư tình ra còn có đồ hối lộ của vài học sinh đi học muộn nữa.”

Trên trán tôi ngay lập tức xuất hiện thêm ba vạch đen.

“Cái đó không tính.” Tôi nhanh chóng phản bác. “Này Bạch Khôi Nguyên, cậu đã có bạn gái rồi tại sao còn đi nhận thư tình của người khác vậy hả?” Vốn định gào lên thật to nhưng tôi chợt nhận ra đây là lớp học, vì thế đành phải hạ thấp giọng xuống.

“Dù sao cũng là tình cảm của người ta dành cho mình, không nhận thì thật nhẫn tâm.”

Gớm quá nhỉ? Còn để ý tới suy nghĩ của con khác cơ. Nhận hối lộ rành rành ra đấy, còn tỏ vẻ ta đây cao thượng.

Trong lòng tưng tức, tôi bĩu bĩu môi lườm nguýt cậu ấy rồi bắt đầu bịa. “Haiza, cậu nói đúng lắm. Sáng nay lúc vào lớp cũng có người tặng hoa tớ…”

Nói đến đây, cả người tôi bỗng run lên. Quay sang bên cạnh, thấy Bạch Khôi Nguyên cậu ấy đang nhìn…à không, là lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, trong viên đạn tựa hồ có phủ một lớp băng tuyết dày đặc chĩa thẳng vào tôi như vũ bão. Tôi có cảm giác bản thân chuẩn bị được đến Nam Cực định cư rồi. “Ực!” Đây là tiếng nước bọt trơn tuột xuống cổ họng.

“Cậu biết hình phạt khi nhận đồ của người khác là gì chứ?” Khôi Nguyên nửa giây cũng không rời mắt khỏi tôi. Xong rồi, tiêu rồi, động vào ổ kiến lửa rồi.

“Là…là gì?” Tôi nuốt nước bọt lần hai. Có khi nào cậu ấy sẽ đem tôi bỏ xuống nồi nước sôi không?

Hai cánh môi cậu ấy khẽ động, hình như chuẩn bị nói gì đó nhưng…

Tùng tùng tùng!

Vừa lúc đó, tiếng trống báo vào giờ học vang lên.

Tôi của hiện tại thật sự muốn bay ngay ra khỏi lớp để tới ôm hôm cái trống trường tôi. Good, very good!

Mặt Thỏ đại nhân lập tức đen đi vài phần, trước khi cô giáo chủ nhiệm vào lớp còn tiện tay cấu một cái vào tay tôi, sau đó trưng ra vẻ mặt làm như mình vô tội lắm vậy. Hừ, hãy đợi đấy.

Chủ nhiệm lớp tôi năm nay là cô Chi, hình như cô kém hơn thầy Diệp hai tuổi thì phải. Tuy nhiên trong đội ngũ giáo viên thì tôi vẫn quý hai thầy cô nhất. Buổi học đầu tiên trôi qua cực kỳ nhanh chóng, đơn giản vì mới vào năm học, chủ yếu là làm quen với các bạn và phổ biến hoạt động trong năm học mới mà thôi.

Buổi chiều còn có tiết học ngoại khóa nên chúng tôi quyết định sẽ ở lại trường ăn trưa. Các bạn trong lớp đã xuống căn-tin hết, chỉ có mình tôi và cậu ấy ngồi tại lớp. Tôi ngồi lướt weibo, cậu ấy nghe nhạc.

Được một lúc liền thấy hơi chán, tôi tò mò ngó ngó sang Khôi Nguyên, bỗng thấy cậu ấy cứ tủm tỉm cười, chẳng biết cười vì cái gì nữa.

“Này, cậu nghe gì thế?” Tôi lay lay vai cậu ấy.

Khôi Nguyên khẽ động, đôi mắt mơ hồ liếc sang tôi. Cuối cùng cậu ấy bảo: “Một thứ rất hay.”

“Ơ, cho tớ nghe với.” Chưa để cậu ấy kịp phản ứng lại, tôi đã nhanh như cắt giật lấy một bên tai nghe.

“Ừ thì thích. Tớ thích cậu. Thế đã được chưa?”

“Thích nhiều không?”

“Nhiều…nhiều lắm, thích chết đi được ý.”

“…”

“…” -_-

Tiếng “nhạc” cứ thế văng vẳng bên tai tôi, lặp đi lặp lại.

Ừ, hay.

Hay nhỉ?

Hóa ra trong lúc đó cậu ấy đã lén ghi âm cuộc đối thoại giữa hai người chúng tôi.

Bạch.Khôi.Nguyên!

Cậu giỏi lắm!

Tôi đưa mắt nhìn xuống phía dưới, bỗng thấy bàn tay từ khi nào đã nắm thành nắm đấm.

Ngoài kia trời nắng chang chang, còn lòng tôi như sắp nổi bão đến nơi. Đã điên thì thôi, lại bị cậu ấy cười nhạo mới ức chứ. Khốn nạn, dám gài bẫy Nguyệt Ý Nhi tôi.

Tôi đánh, tôi vả, tôi cấu, tôi véo.

“Đủ rồi, đừng đánh nữa…” Được một lúc thì cậu ấy giữ tay tôi lại, cất cái giọng ủy khuất. Nhưng mà mơ đi, chị đây sẽ không mềm lòng đâu.

Tôi bặm môi cố giằng tay ra nhưng không được, chỉ thấy tay càng ngày càng bị nắm chặt hơn. Có lẽ tôi có tính hay hiếu thắng, vì thế khi máu nóng dồn hết lên não, tôi không thèm giành giật với cậu ấy nữa mà chuyển sang dùng võ mồm: “Cậu là con trai kiểu gì vậy? Bị con gái đánh một tý đã kêu, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào.” Tôi vừa nói vừa hếch mặt lên, còn cậu ấy chẳng hiểu sao bỗng buông tay rồi búng trán tôi một cái rõ đau. Trong lúc tôi còn đang mặc niệm cái trán thì đã thấy tiếng người kia quát lên.

“Đồ điên. Là lo cho tay cậu nên mới bảo dừng đấy.” Có người hung hăng giật lấy tay tôi, lật đi lật lại tìm chỗ lúc nãy tôi vô tình va vào góc bàn xoa xoa nắn nắn. Đúng là bị xước da một chút, nhưng không đau lắm. Tuy nhiên, tôi là người bị thương mà cậu ấy trông mặt còn nhăn hơn tôi nữa. “Đau không?” Cậu ấy ngẩng mặt lên hỏi tôi.

Tôi đáp lại cậu ấy bằng cái lắc đầu, rồi lại gật gật. Hic, nói tôi mê trai cũng không sao, nhưng được nhìn cậu ấy ở cự ly gần thế này, còn được người ta hỏi han quan tâm nữa, thử hỏi trái tim thiếu nữ mới lớn như tôi đây ai mà chịu cho được.

Khôi Nguyên chớp mắt một cái liền đứng dậy, bảo tôi ngồi yên ở đây, còn cậu ấy lại ra khỏi lớp không biết để làm gì nữa. Tôi lúc này chẳng hiểu sao lại trở nên ngoan ngoãn như một chú mèo, nghe lời cậu ấy.

Khôi Nguyên vừa ra khỏi lớp được một lát thì “nhà” đã có “khách” đến, là Lục Cảnh Vân. Cô ấy đứng trước cửa vẫy vẫy tôi, sau đó cả hai đứa cùng ra ngoài hành lang vừa ngắm cảnh vừa nói mấy chuyện linh tinh. Mặc dù nghỉ hè không hay gặp nhau nhưng chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau qua điện thoại, lên lớp mười một không được học chung lớp với cô ấy nữa rồi, thực sự có hơi buồn.

“Cậu biết không? Hôm khai giảng lúc thầy Diệp bảo cậu sẽ học lớp khác, cậu ta trông như kẻ thất tình vậy. Hôm nay còn không chịu đi học nữa cơ.” Lục Cảnh Vân đột nhiên nhắc tới Vương Du Phàm làm tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt nghịch ngợm cùng mái tóc vàng hoe của cậu ta hồi đầu năm lớp mười. Nhưng mà cậu ta điên rồi đi, tôi học lớp khác thì liên quan gì cậu ta đâu mà phải buồn thế chứ?

Tôi vừa nhìn Cảnh Vân vừa nở nụ cười méo mó.

“Nguyệt Ý Nhi, tớ thấy cậu ta có vẻ rất thích cậu đấy.” Lục Cảnh Vân nói tiếp. Còn tôi, tôi suýt nữa đã ngã lộn cổ xuống lan can khi nghe xong câu nói ấy.

Vội vịn chặt tay vào lan can, tôi một lần nữa nở nụ cười méo mó. “Ha ha, không có đâu. Cậu ta suy sụp vì không ai cho cậu ta chép bài như hồi xưa nữa đấy.” Liếc nhìn xuống phía dưới, tôi bỗng thấy Khôi Nguyên đang cầm trên tay hộp cơm to bự, dáng người cao cao dần đi về phía này. Chết tiệt, nếu cứ nói về chủ đề này, Khôi Nguyên nghe thấy sẽ hiểu lầm mất. Tôi đành đánh trống lảng: “À đúng rồi, cậu và bạn trai cậu bây giờ thế nào? Vẫn tiến triển tốt chứ?”

Bạn trai Lục Cảnh Vân tên là Dịch Sở Phong, lớn hơn chúng tôi ba tuổi. Nghe cô ấy nói hai người họ cũng mới yêu nhau thôi, nhưng Cảnh Vân có vẻ tự hào vì anh bạn trai này lắm. Tôi cũng đoán được anh họ Dịch này chắc hẳn không phải dạng vừa. Bạn trai của hotgirl Lục Cảnh Vân cơ mà, bình thường sao được. Tuy nhiên dù gì thì tôi cũng chỉ được Cảnh Vân cho xem qua ảnh tự sướng của anh ta, tính cách anh ta thế nào, chỉ Cảnh Vân mới biết được.

Hai má Cảnh Vân bỗng đỏ ửng, đôi mắt thì cong lên như muốn cười. Trông cô ấy bây giờ cực kỳ đáng yêu luôn. Thì ra các cô gái khi nói về người mình thích đều sẽ có vẻ mặt như thế sao?

Đợi mãi rồi cô ấy mới đáp. “Cũng không có gì. Cuối tuần này hai bọn tớ sẽ đi chơi riêng.”

“Ây gu ây gu…” Tôi bắt đầu giả giọng và điệu bộ của mấy diễn viên Hàn Quốc. “Nhưng mà này, cậu và anh họ Dịch kia quen nhau từ bao giờ thế?”

“À, công ty mỹ phẩm của bố tớ tổ chức sự kiện, hôm đó gia đình của anh Phong cũng đến dự nữa. Tớ và anh ấy có nói chuyện vài lần, cuối cùng cảm thấy hợp nhau nên yêu nhau.”

“Chỉ thế thôi?”

“Ừ đúng rồi. Cậu không biết à? Người ta có câu chạm tay một giây thôi là nhớ nhau cả đời mà.”

Uầy, làm gì đến mức đấy nhỉ? Chắc là cô ấy lại bịa ở đâu ra rồi.





Thời gian thấm thoắt trôi đi, bây giờ đã là cuối tháng mười, là khoảng thời gian đám học sinh chúng tôi phải cật lực ôn luyện thi học sinh giỏi. Vượt qua vòng tuyển chọn, tôi cùng với bốn bạn nữa ở trường bên cạnh đã thành công lọt vào top mười học sinh giỏi môn vật lý của thành phố để tiến hành ôn thi cấp quốc gia. Bốn bạn đó là Mạc Đình Đình và Lê Minh Ngọc của trường Lam Nguyệt, hai người còn lại là Tống Đình Hân trường Nam Khai và Nhân Hậu trường Bát Trung. Địa điểm ôn thi là trung học Hoàng Phi, do đó tôi không cần quá lo ngại về việc đi lại.

Trong bốn bạn thì người hay nói chuyện với tôi nhất là Mạc Đình Đình. Cô ấy khá giống tôi, cả về hoàn cảnh lẫn tính cách. Chỉ có điều…hơi nhiều chuyện một chút.

Hôm đó trời vốn đang nắng bỗng đổ cơn mưa rào, trong phòng học chỉ có mình tôi và Đình Đình, ba người còn lại vẫn chưa kịp đến. Cô bạn họ Mạc thừa cơ hội xán lại gần tôi, bắt đầu buôn chuyện.

“Nguyệt Ý Nhi, tôi hỏi cậu này, cậu có bạn trai chưa?”

“Tôi…sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?” Bị tấn công bất ngờ, tôi giật nảy mình, vội gấp quyển sách đang mở trên bàn rồi hỏi vặn lại để tránh phải trả lời câu hỏi tế nhị này.

Mạc Đình Đình tiếp lời: “À, tôi đang mở một cuộc khảo sát xem trong nhóm ôn chúng ta ai còn độc thân, còn ai đã có người yêu rồi.”

“…” Mạc Đình Đình, cậu thật rảnh rỗi đi.

“Tôi kể cậu chuyện này nhưng cậu không được nói cho ai nghe đâu nhé.” Đình Đình bỗng ghé sát tai tôi, thì thầm nhỏ. Nói rồi cô ấy bỗng lấy điện thoại, mở mục ảnh ra bấm vào hình của một nam nhân nào đó. “Đây cậu xem, là bạn trai của Minh Ngọc đấy. Tôi nói số cô ta sao đỏ quá đi, mặt cũng chẳng xinh bằng tôi, mà lại câu được một ‘con rùa vàng’ đẹp trai như thế này…chậc chậc.”

Đồng tử của tôi hình như giãn ra rất to.

“Đây…đây là…bạn trai của Lê Minh Ngọc?”

“Đúng vậy a. Ngày nào đi học anh ta cũng đến đón Minh Ngọc về nhà, tình tình tứ tứ, làm tôi nhìn thôi mà cũng tức muốn chết!” Mạc Đình Đình nói liến thoắng một hồi, cư nhiên không để ý đến sắc mặt tôi từ khi nào đã trở thành một màu đen kịt.

Người đó, người mà Mạc Đình Đình nói là bạn trai Lê Minh Ngọc, không phải là Dịch Sở Phong sao?

Bạn trai Lục Cảnh Vân trong chốc lát lại trở thành bạn trai Lê Minh Ngọc…trời ơi…cái quái gì đang xảy ra vậy?

***

Sắp thi học kỳ rồi

/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status