Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 6 - Trường Mới, Lớp Mới Và Bạn Mới

/43


Bởi vì sắp vào năm học mới rồi phải tập trung học tập nên tôi quyết định xin nghỉ không làm gia sư cho Tiểu Bảo nữa. Bà chủ cũng không ép tôi, đồng ý cho tôi nghỉ, còn cho tôi hẳn 800 tệ, nói là để dành tiền mua sách vở các thứ. Cầm tiền trong tay mà sướng như gì ý, vội cảm ơn bà chủ rối rít.

Mà chẳng hiểu Khôi Nguyên dạo gần đây biến đâu mất rồi ý, tôi cố tình đến mấy lần để trả lại quyển sách mà chẳng thấy cậu ấy đâu cả. Ngại hỏi mọi người nên tôi đành giữ lại, sau đó đến nhà bếp chào tạm biệt các cô bác trong đó.

Ý Nhi rảnh thì lại đến chơi với tụi chị nhé! Chị Ly nói với tôi.

Vào học trường nổi tiếng xong thành đạt rồi thì không được quên cô Chanh này đâu đấy.

Ý Nhi phải cố gắng học tập đấy nhé.

Bác sẽ nhớ cháu lắm...

Cố lên nhé!

...

Tôi vừa vui lại vừa buồn, chẳng hiểu tại sao nữa.

Haiz, không biết bao giờ tôi mới có dịp đặt chân vào ngôi nhà này một lần nữa nhỉ?

...

Tối hôm trước ngày nhập học, tôi vì háo hức quá mà không ngủ được. Cứ nằm trằn trọc suy nghĩ về ngôi trường mới, về lớp học mới, rồi bạn bè... nói chung là nghĩ đủ thứ chuyện luôn. Ấy thế mà lại ngủ quên lúc nào không biết, sáng hôm sau dậy tí nữa thì đi học muộn.

Lớp tôi là lớp 10-10, còn Khôi Nguyên hình như học lớp 10-1 hay sao ý. Lúc xem phiếu báo điểm dán trên bảng thông báo của trường, tôi tí nữa thì ngã ngửa.

Bạch Khôi Nguyên đạt điểm tuyệt đối và đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng.

Ôi mẹ ơi, cậu ấy đúng là siêu nhân thật mà!

Trung Học Hoàng Phi sắp xếp học sinh theo kiểu ngẫu nhiên, vì thế nên tôi mặc dù đứng thứ tư trong bảng xếp hạng nhưng vẫn được học ở một lớp có thành tích xếp thứ nhất... từ dưới lên.

Trong lớp tôi toàn mấy bạn nhà khá giả cả, nên tôi bị cho ra rìa, ngồi một mình trong góc ý. Với cả các bạn ấy con gái thì suốt ngày tám chuyện linh tinh, còn con trai thì chơi với con trai rồi, tôi chẳng hợp với phe nào cả, nên đành chơi một mình. Giờ ra chơi lấy bài tập ra làm, đỡ lãng phí thời gian ở nhà giúp mẹ.

Ê thấy con bé ngồi góc kia không?

Da đen xì như cục than thế mà cũng ra đường được...

Trời ạ, tóc mà tớ nhìn thành tổ chim mới ghê kìa, ha ha...

Thật là, ngồi không mà cũng bị người ta soi mói này nọ.

Các cậu cứ nói tôi xấu, tôi đen đi. Tôi biết là các cậu con nhà giàu, suốt ngày ăn ngon mặc đẹp rồi, đâu giống tôi đâu cơ chứ. Tôi chỉ dám nhủ thầm trong bụng, chứ không nói ra.

Được một lúc thì thầy giáo vào lớp, mọi người bắt đầu ổn định lại chỗ ngồi.

Thầy giáo khá trẻ, mặc vest chỉn chu, trên mặt còn đeo một chiếc kính nhìn rất tri thức.

Chào các em, thầy xin tự giới thiệu, thầy họ Ngô, tên Hữu Diệp, được trường bổ nhiệm làm chủ nhiệm lớp 10-10 khóa 21. Thầy sẽ dạy môn Toán kiêm chủ nhiệm, mong các em hợp tác tốt.

Bốp bốp bốp

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã.

Diệp lão sư, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Một học sinh nữ mạnh dạn hỏi.

Thầy 26 tuổi. Diệp lão sư mỉm cười đáp.

Thầy có vợ chưa ạ?

Ừm... hiện tại thì chưa có.

Ồ....

Cả lớp bắt đầu nháo nhào lên, ai cũng hỏi thầy hết câu này đến câu khác. Tôi cũng muốn hỏi lắm ý, mà tại các bạn cứ tranh nhau mãi, nên thôi chả buồn hỏi nữa.

Được một lúc thì thầy bảo cả lớp lên bốc mỗi người một lá thăm có đánh số thứ tự tương ứng với bàn học mà mỗi học sinh phải ngồi. Tôi rút trúng bàn học số 14, nằm ở dãy ngoài cùng, cạnh cửa sổ.

Bạn cùng bàn của tôi là một cậu con trai tóc vàng hoe, mặt mũi sáng sủa, hình như là con của thầy hiệu trưởng hay sao ý, nghe đồn thế. Nhìn phong cách của bạn ấy chẳng khác gì mấy học sinh cá biệt, nên tôi tự nhắc mình phải tránh xa bạn ấy một chút.

Ai ngờ, còn chưa ngồi với nhau được năm phút.

Diệp lão sư, em muốn đổi chỗ!

Tóc vàng giơ tay lên.

Diệp lão sư vừa mở được quyển toán ra, thấy học sinh của mình chưa gì đã có ý kiến liền chau mày. Vương Du Phàm, em tại sao lại muốn đổi chỗ?

Tóc vàng quay sang nhìn tôi kiểu miệt thị, rồi tỉnh bơ.

Cậu ấy xấu quá, em ngồi cạnh thấy không được thoải mái.

Học sinh Ý Nhi: ..............

Các học sinh khác: Ha ha ha ha....

Vương Du Phàm! Em không được nói bạn như vậy. Thầy Diệp nổi giận đập bàn. Tuy bề ngoài của Ý Nhi không được ưa nhìn cho lắm, nhưng em ấy tốt hơn em về mọi mặt đấy!

Dù sao thì một người đẹp trai như em cũng không thể ngồi với bạn ấy được, như vậy thì quá thiệt thòi cho em rồi... Vương tóc vàng càng lúc càng được thể dìm tôi xuống tận đáy.

Tôi đã làm gì Vương tóc vàng? Chẳng lẽ xấu cũng là một cái tội ư?

Thầy Diệp cố kiềm chế cơn giận, nở một nụ cười vô cùng 'tử tế'.

Một là ra khỏi lớp, hai là giữ im lặng và ngồi yên đấy. Nếu chọn hai, an toàn. Chọn một thì em cứ chuẩn bị nhận hình phạt của từ hiệu trưởng đi.

Vương tóc vàng nuốt nước bọt, đành ngậm ngùi ngồi xuống, không quên lườm tôi một cái.

Sợ gì, Nguyệt Ý Nhi này thừa sức lườm lại cậu nhé. Tưởng là con hiệu trưởng là muốn làm gì cũng được, muốn nói tôi thế nào cũng được hả? Đã ghét tôi thì tôi ghét lại nhá, cho dù là ghét nhưng không biểu hiện ra mặt thì vẫn cứ là ghét. Chờ đi, rồi có ngày tôi đẹp lên rồi, xem Vương tóc vàng cậu còn chê tôi xấu không, hừ!

Tự nhiên bực hết cả mình ý!

Lúc bầu ban cán sự lớp, tôi vinh dự được nhận chức lớp phó học tập, căn bản cũng bởi vì tôi là người được điểm thi đầu vào cao nhất lớp. Cũng sướng lắm mà lúc nào cũng bị đùn đẩy công việc thôi à. Lớp trưởng lớp tôi là Lục Cảnh Vân, hotgirl của trường đấy. Mà lười lắm, suốt ngày son son phấn phấn thôi, chẳng hiểu sao cũng được bầu làm lớp trưởng. Được cái Cảnh Vân rất xinh đẹp nên trở thành đại diện của lớp luôn.

Nguyệt Ý Nhi, cậu tới phòng thầy giáo lấy bài tập về phát cho lớp hộ tớ nhé. Tự nhiên chân tớ mỏi cả đau quá!

Đấy thấy không, nãy mới chạy nhảy khắp nơi mà chẳng bị làm sao, đùng cái giờ đau chân xong nhờ tôi đi lấy bài tập hộ, Cảnh Vân cậu đúng là đồ lười.

Nói vậy thôi chứ tôi cũng chẳng dám cãi lại lời của lớp trưởng Lục, kẻo tí nữa dàn fanboys của bạn xông đến tẩn cho một trận thì khổ lắm.

Thế là giờ ra chơi, tôi đi tới phòng làm việc của thầy Diệp.

Các bạn ạ, trông thầy hiền lành tốt tính vậy thôi nhưng thực chất thầy là một người rất biết cách làm hao tốn sức lao động của người khác.

Điển hình là bây giờ này, một mình tôi ôm một chồng giấy cao hơn cả cái đầu, đã nặng thì thôi nó lại còn cản trở hết cả tầm nhìn.

Tôi cứ đi loạng choạng như người say rượu ý, xong không để ý liền đâm sầm vào một người.

Ôi mẹ ơi, đau quá! Tôi ngã xuống đất một cái đau điếng rồi gào thét trong cổ họng. Chồng giấy bay tứ tung hết luôn rồi.

Mà đột nhiên thấy một bạn cúi xuống nhặt bài tập hộ, nhìn bàn tay này quen lắm nhé.

K...Khôi Nguyên?

...

Tôi cùng với Khôi Nguyên mỗi người bê một chồng sách trở về lớp 10-10, mà bạn ga lăng lắm, bê hẳn hai phần ba chồng sách lúc nãy, còn tôi chỉ bê phần còn lại. Úi giời, nhẹ hết cả người ý!

Cảm ơn cậu nhé, không có cậu giúp chắc tay tớ gãy luôn rồi. Tôi cười hì hì, len lén nhìn lên Khôi Nguyên. Cậu ấy cao lắm, chắc phải hơn mét tám ý.

Khôi Nguyên không đáp lại, hình như cậu ấy hơi cau mày.

Cậu thấy nặng à? tôi hỏi nhỏ.

...

Vậy chia một phần qua đây cho tớ bê đi, không thì nặng lắm á.

...

Ê, Khôi Nguyên!

Cậu ấy chẳng nói gì cả, cứ đi một mạch à.

Tôi đành lẽo đẽo chạy theo sau cậu ấy. Khôi Nguyên, tí nữa tan học cậu chờ tớ một lát nhé, tớ trả cậu quyển đề cương.

Ừ.

Thấy cậu ấy đáp lại mà không nổi giận vì tôi đã lấy trộm vở của cậu ấy, tôi vui vui ý.

Khôi Nguyên, cậu thích ăn gì vậy? Tớ muốn mời cậu một bữa để cảm ơn cậu, nhưng đừng đắt quá nhé, túi tiền của tớ không dành cho mấy nhà hàng sang trọng đâu.

Cậu ấy hơi cười trong chốc lát, sau đó lại trở về vẻ mặt băng lãnh mọi ngày.

Khôi Nguyên, cậu cười đẹp trai cực ý, nên sau này cậu phải hay cười lên, không thì mặt mày cứ ủ dột thế xấu lắm. Tôi đứt hết cả dây thần kinh xấu hổ, nên lỡ miệng.

Cậu ấy đang đi thì đứng khựng lại, làm tôi giật cả mình. Tôi len lén nhìn cậu ấy, thì thấy vẻ mặt không vui cho lắm. Hic, cậu ấy bị tôi chê xấu nên giận rồi à?

Ha ha, là tớ lỡ miệng thôi mà, cậu lúc nào cũng đẹp trai cả, cười cũng đẹp, không cười cũng đẹp, đi cũng đẹp, đứng cũng đẹp, ngồi cũng đ...

Tới lớp cậu rồi.

..........

Chết cha, nãy mình nói hơi lố rồi.

Khôi Nguyên căn bản không quan tâm vụ đẹp trai gì kia, cậu ấy chỉ dừng lại vì đã đến lớp tôi mà thôi.

Hu hu, ngại chết bảo bảo rồi!

Đang ngại chết đi được thì cậu ấy chợt lên tiếng:

Lần sau đi lấy bài tập thì đừng đi một mình.

Hả? Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng hình như hơi chậm thì phải, cậu ấy đã quay đi mất rồi.

Mà sao tự nhiên thấy nóng trong người quá vậy nè????


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status