“Chúc mừng sinh nhật anh” Mộ Tuyết thì thào trong vòng tay của Thượng Quan Liệt.Cơ thể Thượng Quan Liệt run lên.
Anh không ngờ rằng Mộ Tuyết sẽ nhớ ngày sinh nhật của mình.
Đã từ rất lâu rồi không có ai chúc mừng sinh nhật anh, không một ai.
Trong trí nhớ của anh, mẹ của anh, người phụ nữ kia luôn coi anh là một người thừa.
Ba của anh không bao giờ để ý đến anh, dường như chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của anh.
Giống như anh không nên xuất hiện ở trên thế giới này.
Mà Mộ Tuyết lại nhớ đến ngày sinh nhật của anh.
Trái tim chìm trong bóng tối suốt ba mươi năm nay đột nhiên bừng sáng trở lại.“Mộ Tuyết” Ngoại trừ việc gọi tên Mộ Tuyết ra, tất cả cảm giác của Thượng Quan Liệt đều bị đóng băng bởi những lời nói tiếp theo của Mộ Tuyết.“Thượng Quan Liệt, anh có thể làm bạn trai em được không? Năm năm trước em đã muốn nói điều này với anh, anh có thể làm bạn trai em được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tuyết đỏ bừng vì xấu hổ, vùi trong lồng ngực Thượng Quan Liệt.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng cô cũng đã nói ra được tiếng lòng của mình.
Từ nay về sau cô sẽ trông coi anh.Thượng Quan Liệt không thể tin được những gì mà anh vừa nghe thấy.
Mộ Tuyết đã tỏ tình với anh.
Có đúng không? Anh không có nghe lầm chứ? Mộ Tuyết muốn anh làm bạn trai của cô, anh làm được sao? Anh xứng sao? Mẹ anh đã từng nói anh chỉ là một người thừa, anh có thể làm bạn trai Mộ Tuyết được không? Ngay cả sau khi hẹn hò một thời gian, liệu anh có thể cầu hôn Mộ Tuyết và kết hôn, có một cuộc sống hạnh phúc với cô được không? Có thể không? Có phải anh hy vọng xa vời không? Anh có thể hy vọng xa vời được không? Anh, thực sự có thể không?“Anh, có thể không?” Thượng Quan Liệt cố hết sức đè nén sự run rẩy toàn thân.
Anh hỏi Mộ Tuyết.
Anh không biết Mộ Tuyết đang ở trong lồng ngực anh bị ôm rất đau, hơn nữa cô cảm giác được toàn thân run rẩy của Thượng Quan Liệt, đủ để thấy được Thượng Quan Liệt rất khẩn trương.“Anh có bệnh trong người.” Âm thanh của Thượng Quan Liệt có chút hơi run, cả người run rẩy liên tục.“Em biết” Mộ Tuyết ôm chặt em của Thượng Quan Liệt: “Thượng Quan Liệt, em muốn anh làm bạn trai của em, em muốn được quan tâm chăm sóc anh, là vầng hào quang của anh.
Bởi vì người đó là anh, dù cho anh có bị bệnh tự kỷ thì em cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, dù cho không thể chữa khỏi thì em cũng nguyện ở bên cạnh anh.
Thượng Quan Liệt, anh nghe rõ không? Em sẽ không hối hận và không bao giờ hối hận.
Em , Mộ Tuyết muốn anh , Thượng Quan Liệt làm bạn trai của em.”“Anh đồng ý.” Thượng Quan Liệt ôm chặt Mộ Tuyết.
Coi như em về sau có rời khỏi anh thì lúc này đây anh vẫn sẽ đồng ý.
Dù cho còn có người đàn ông kia thì anh vẫn sẽ đồng ý.
Mộ Tuyết, anh đồng ý, chỉ cầu mong em về sau đừng rời bỏ anh.
Mộ Tuyết, anh đồng ý, chỉ cần là em thì cái gì anh cũng sẽ đồng ý.
Hãy nghe nhịp đập trái tim anh, Mộ Tuyết anh yêu em, chỉ cần có được em anh có thể từ bỏ tất cả, thậm chí là – tính mạng của mình.Chỉ cần là em, anh như thế nào cũng được.
Em là ánh hào quang tỏa sáng trong cuộc sống ba mươi năm dài đằng đằng của anh.
Mộ Tuyết“Tin tưởng em.” Mộ Tuyết cùng với Thượng Quan Liệt đón hoàng hôn trong vòng tay ấm áp, giống như thiên sứ đứng dưới ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn.“… Ừm.” Trong nháy mặt, hô hấp của Thượng Quan Liệt giống như dừng lại.
Sau đó anh chậm rãi trả lời Mộ Tuyết.“Em biết anh không thích đến những nơi đông người, nơi đó sẽ khiến cho anh cảm thấy bất an.
Em sẽ ở bên cạnh anh.
Hãy từ từ làm quen anh nhé, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Mộ Tuyết dừng lại và siết chặt lòng bàn tay của Thượng Quan Liệt.“Hơn nữa, em muốn cùng anh đi mua bữa tối.” Mộ Tuyết nghiêm túc nhìn Thượng Quan Liệt.“Ừm.” Thượng Quan Liệt không muốn vì anh mà khiến cho Mộ Tuyết không vui.
Chỉ cần Mộ Tuyết muốn điều gì thì anh sẽ đi làm điều đó, tất cả đổi lấy nụ cười của Mộ Tuyết.
/26
|