Cửa hàng siêu thị.Thượng Quan Liệt và Mộ Tuyết lái xe đến cửa hàng siêu thị ở trung tâm thành phố.
Vì ngày mai là cuối tuần nên sau khi tan sở nhiều người đến cửa hàng mua đồ.Sau khi xuống xe, Thượng Quan Liệt mím chặt miệng, đứng bên cạnh anh, Mộ Tuyết cảm thấy sự khó chịu của anh.
Cô cầm lấy tay anh“Em vẫn ở bên cạnh anh.” Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn Thượng Quan Liệt nói.Hai người tay trong tay bước vào cửa hàng và bắt đầu mua nguyên liệu để nấu ăn.“Anh có muốn ăn một ít bông cải không?” Mộ Tuyết nhìn sắc mặt của Thượng Quan Liệt thay đổi liên tục, cô biết anh không thích ăn nên cố ý nói: “Ừm, buổi tối ăn một chút bông cải vậy.”“Mộ Tuyết.” Một giọng nói yếu ớt vang lên, khó có thể tưởng tượng đây là giọng nói phát ra từ Thượng Quan Liệt.“Được rồi! Yên nào, em biết anh không thích ăn, em sẽ không mua nó đâu.” Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.Hai người mua rất nhiều thứ, mua bò bít tết, còn mua một số đồ ăn vặt và trở về nhà của Thượng Quan Liệt.Vừa mở cửa, Mộ Tuyết cảm giác như vừa bước vào hầm băng.
Lần đầu tiên cô bước vào nhà của Thượng Quan Liệt, Mộ Tuyết cảm thấy thật lạnh.
Các căn phòng trong nhà đều được trang trí một màu đen và không có dấu vết của nhiệt độ, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Quay lại nhìn Thượng Quan Liệt ở phía sau, một cảm giác đau lòng mãnh liệt xuất hiện trong lòng Mộ Tuyết.“May mắn là anh ở đây.” Mộ Tuyết ôm lấy Thượng Quan Liệt.
May mắn năm đó em gặp anh, em sẽ không bao giờ để anh rơi vào trong bóng tối, không bao giờ nữa.
Em sẽ ở bên chăm sóc cho anh.
Mãi mãi….Mở rèm cửa trong phòng, bật hết các đèn, Mộ Tuyết cởi áo khoác ra và nói với Thượng Quan Liệt: “Nhà bếp ở chỗ nào? Chuẩn bị chiêm ngưỡng tài nấu nướng của em đi.”“Đi vào trong, sau đó rẽ trái.” Thượng Quan Liệt nhìn Mộ Tuyết trả lời.Mặc dù Thượng Quan Liệt không bao giờ nấu ăn ở nhà nhưng các thiết bị nhà bếp vẫn được lắp đặt trong quá trình xây dựng.
Gia vị, bát và đũa đề được chuẩn bị đầy đủ và chúng đề là đồ sứ của Anh, nó khá là tốt!Thượng Quan Liệt nhìn Mộ Tuyết ở trong nhà bếp rửa rau, nấu nướng, bước vào để giúp Mộ Tuyết đang rán bít tết.“Anh đừng có tiến lại gần, em đang rán bít tết, dầu sẽ bắn vào anh mất.” Mộ Tuyết vừa lật bít tết trong nồi vừa nói với Thượng Quan Liệt đang đứng ở sau lưng.Vì khi ở Anh, cô không muốn đến nhà hàng để ăn nên Mộ Tuyết đã học nấu ăn.
Dù không thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao nhưng cô vẫn có thể làm món bít tết được.Thượng Quan Liệt không nói lên lời, anh cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy Mộ Tuyết nấu ăn trong bếp.
Không khí bây giờ giống như một gia đình vậy.
Từ nhỏ không có ai chịu rửa tay nấu ăn cho anh, nhưng bây giờ có Mộ Tuyết sẵn sàng làm điều đó cho anh, còn chúc mừng sinh nhật anh nữa.“Mộ Tuyết, loại cảm giác này có phải tên là hạnh phúc hay không?” Thượng Quan Liệt vô thức nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình.“Anh hãy tin em, em sẽ giữ cho anh mãi mãi được hạnh phúc như bây giờ.” Mộ Tuyết quay đầu cười nói với Thượng Quan Liệt.Sau khi nói xong, khuôn mặt Mộ Tuyết đỏ bừng, mắc cỡ chết đi được.
Đều tại anh dùng giọng nói say lòng người như vậy mà hỏi cô khiến cho cô không kìm lòng được…Thượng Quan Liệt không nghĩ rằng Mộ Tuyết lại trả lời như vậy, anh ngẩn người một lúc.
Sau đó anh tiến tới hôn Mộ Tuyết, mang theo một chút khẩn trương cùng niềm vui khó tả.“Ưm!” Mộ Tuyết không kịp nói cái gì liền bị Thượng Quan Liệt hung hăng hôn.
Mặc dù nụ hôn của Thượng Quan Liệt hơi vụng về nhưng anh là một người đàn ông rất thông minh.
Anh dành cho Mộ Tuyết một nụ hôn sâu, cảm nhận được sự tồn tại của Mộ Tuyết, rất chân thực.“Ừm….” Mộ Tuyết cảm thấy như bị ngạt thở.
Anh hôn cô mạnh đến mức cô không thở nổi.
Mộ Tuyết mềm nhũn trong vòng tay của Thượng Quan Liệt.“Xì xèo….” Âm thanh bò bít tết vang lên cắt đứt màn hôn sâu của hai người.“Tất cả lại tại anh, bít tết khét rồi đây này.” Mộ Tuyết tức giận oán trách Thượng Quan Liệt.Khuôn mặt Thượng Quan Liệt xuất hiện chút phấn hồng, trông rất đáng yêu…
/26
|