Chương 20: Tát một cái lên mặt anh ta.
Cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được.
“Mẹ kiếp, cái con yêu tinh dằn vặt người ta này!”.
Đường Ngọc Thần mạnh mẽ ôm cô, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt.
Anh ta đặt An Nhược lên ghế salon rộng lớn mềm mại, thân thể cường tráng cũng đè lên theo, anh ta nắm cằm cô, nụ hôn nóng bỏng không kịp chờ đợi mà hạ cánh lên môi cô.
Ngón tay anh ta thèn thạo đưa tới cổ áo cô, đầu ngón tay móc nhẹ một cái, nút buộc đã cởi ra.
Vóc dáng của An Nhược tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức chấn động lòng người.
Hầu kết của Đường Ngọc Thần trượt lên trượt xuống, bàn tay to khẽ vuốt ve lên tấm lưng trơn nhẵn của cô, nhếch môi nở một nụ cười ma mị…
Toàn thân An Nhược ướt đẫm, thân thể không có sức lực, như thể đã đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Nhưng cô vẫn chưa chết, thậm chí còn mơ mơ màng màng cảm nhận được tất cả những gì xảy ra trên người mình.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Bóng đêm dày đặc kéo dài rất lâu mới dần dần tiêu tán.
Trời đã sáng, An Nhược mở đôi mắt nặng trịch ra, phát hiện mình đang ngủ trong phòng Đường Ngọc Thần.
Thật ra đây là phòng tân hôn của bọn họ.
Ngày tân hôn, bởi vì Đường Ngọc Thần và Lisa làm việc ở chỗ này nên cô mới sang phòng khác ở.
Nhưng mà đêm qua, sao cô lại ngủ ở đây?
An Nhược nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cô giật mình ngồi dậy, cánh tay bền chắc phía sau đồng thời vòng lấy hông cô.
“Tỉnh rồi? Đêm qua cô liều chết không nghe theo, sau đó lại chẳng hoan hỉ dưới người bổn thiếu gia đó sao, phụ nữ mấy cô đúng là thích khẩu thị tâm phi. Thế nào, tối hôm qua kỹ thuật của bổn thiếu gia cũng không tệ lắm phải không?”.
An Nhược mặt không thay đổi quay đầu, nhìn nụ cười độc ác của Đường Ngọc Thần, đột nhiệt tát mạnh một cái lên mặt anh ta.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên kinh ngạc, sự phẫn nộ ùn ùn kéo đến!
Anh ta bóp cổ cô, tức giận gầm nhẹ: “Cô dám đánh tôi! An Nhược, có phải cô chán sống rồi không?!”.
Đường Ngọc Thần hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Từ trước đến nay chưa ai dám đánh anh ta, càng đừng nói đến phụ nữ đánh anh ta.
Chuyện này vi phạm nghiêm trọng đến ranh giới cuối cùng của anh ta, kết cục của chuyện này nhất định sẽ rất thảm.
Cổ An Nhược rất đau, nhang cô vẫn cười lạnh nhạt: “Đường Ngọc Thần…anh xứng đáng…loại người ma quỷ như anh, sao không đi chết đi…”.
Cô không quên được lần nhục nhã ở khách sạn, cũng không quên được những gì xảy ra đêm qua.
Thế giới của cô đã bị Đường Ngọc Thần phá hủy hoàn toàn, dơ dáy bẩn thỉu.
Anh ta như một con quỷ độc ác làm ô uế tháp ngà trong lòng con gái.
Thế giới của cô không còn là màu trắng thuần khiết nữa, nó đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi, rửa thế nào cũng không sạch sẽ.
Mà đầy sỏ gây nên chính là Đường Ngọc Thần!
Đường Ngọc Thần nhếch môi mỏng, cười nhạt, đáy mắt tràn đầy sự khát máu, hung ác và nham hiểm: “Cô nói đúng, tôi chính là ma quỷ! Nhưng mà, ma quỷ sẽ đích thân tiễn cô xuống địa ngục!”.
Bàn tay anh ta dùng sức không nể tình, sắc mặt An Nhược tái xanh, khó thở.
Anh ta muốn giết chết cô, cô sẽ không cầu xin tha thứ!
An Như liều chết nhìn anh ta chằm chằm, cô phải nhớ kỹ dáng vẻ của anh ta, để sau này có thành quỷ cũng không tha cho anh ta!
Ý thần của cô dần dần tan rã, sức mạnh trên cổ đột nhiên rút đi, An Nhược ngã lên giường, ho khan kịch liệt.
“An Nhược, cô muốn chết, tôi sẽ không dễ dàng thỏa mãn cô như vậy. Tôi phải để cô sống, từ từ dằn vặt cô, để cô tiếp tục sống trong đau khổ”.
Giọng nói như ma quỷ của người đàn ông vang lên, như thể vọng lại từ địa ngục vậy.
/1026
|