Chương 21: Tôi nhìn lầm người!
Hai tay An Nhược nắm chặt, ngón tay vì nắm quá chặt mà trở nên nhợt nhạt.
Đường Ngọc Thần không biết đã đi chỗ nào, trên cổ An Nhược vẫn còn vết bầm, cô thay quần áo, dùng một chiếc khăn lụa để che vết thương trên cổ.
Dù trong lòng đau khổ đến thế nào, cô cũng không cho phép mình ngã quỵ hay làm ra những chuyện tổn thương chính mình.
Cho nên, An Nhược ngoan ngoãn xuống nhà ăn cơm, ăn đến no bụng.
Ăn cơm xong, An Minh Khải gọi điện thoại đến.
Ông ta nói, Đường Ngọc Thần đồng ý tiếp tục hợp tác, giọng điệu vô cùng vui mừng. An Nhược nhàn nhạt tắt điện thoại, không muốn nghe ông ta nói thêm lời nào.
“Hello, An Nhược!” Đúng lúc này Lisa đi vào phòng khách, vẻ mặt vui mừng chào hỏi cô, “An Nhược, Thần thiếu có ở nhà không?”
An Nhược lạnh nhạt liếc cô ta một cái rồi đứng dậy đi lên lầu.
“An Nhược, cô sao không trả lời tôi?” Lisa đi vào bước đã tới trước mặt cô, chắn đường không cho cô đi tiếp.
Nhìn vẻ mặt vì bực bội mà đỏ ửng của cô ta, An Nhược lạnh nhạt nói: “Tôi không biết anh ta ở đâu.”
Không rõ lời nói của cô rơi vào tai Lisa xong thì như thế nào, nhưng cô ta nghe xong thì lại vui vẻ trở lại: “Cô không biết cũng đúng, tôi gọi điện thoại cho anh ấy vậy.”
Cô ta vừa rút điện thoại gọi cho Đường Ngọc Thần vừa đi lên lầu.
An Nhược vốn định đi lên lầu nghỉ ngơi, nhưng thấy Lisa đi lên trước đành đi ra hoa viên chơi. Cô cũng muốn suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Đường Ngọc Thần.
“An Nhược, cô đứng lại đó cho tôi!” Đột nhiên Lisa từ trên lầu lao xuống, vừa đi vừa quát lên với cô.
Vẻ mặt vừa mới vui vẻ của cô ta thoắt một cái đã biến thành cái dáng vẻ thâm cừu đại hận với An Nhược.
“An Nhược, tôi tưởng cô là một cô gái thanh cao, hóa ra tôi nhìn lầm nguời! Kỳ thực cô là một con hồ ly tinh khoác da dê.”
“Lisa, cô nói như vậy có ý gì?” An Nhược nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Lisa hai tay chống nạnh tức giận nói: “Tôi nói có ý gì trong lòng cô tự rõ. Sau ngày kết hôn với Thần, không phải cô chủ động đưa ra thỏa thuận sao? Nếu Thần không ép cô, cô liền không cùng với anh ta lên giường sao? Vậy cô nói cho tôi biết, trong phòng của Thần sao lại hỗn độn như vậy? Đêm qua, cô lại câu dẫn anh ấy có phải không?”
An Nhược sửng sốt.
Nhìn dáng vẻ này của An Nhược, Lisa biết mình đã đoán đúng. Cô ta lạnh giọng cười: “Quả nhiên là cái dạng này. An Nhược, cô thật không biết xấu hổ. Cô đang chơi lạt mềm buộc chặt với Thần sao? Tôi nói cho cô biết, Thần là của tôi, cô về sau đừng có nghĩ cách dụ hoặc anh ấy nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
An Nhược chán nản, không biết nên nói cái gì.
Cô đẩy Lisa ra, nhanh chân đi ra bên ngoài.
“Này, cô đứng lại đó cho tôi. Có phải bị tôi nói trúng, chột dạ không dám đứng lại nữa đúng không?”
An Nhược càng đi càng nhanh, không biết đi bao lâu, đến lúc thật mệt cô mới dừng lại.
Cô ngồi xuống ghế đá ven đường, trong lòng rối loạn.
Cô rất đau lòng, giống như trời sắp sập xuống vậy. Nhưng mà không có người có thể giúp cô, cô chỉ có thể tự mình giúp mình.
An Nhược đưa hai tay lên ôm mặt, những ủy khuất trong lòng nhiều ngày nay cứ thể bùng nổ. Cô rốt cuộc không nhịn được nữa khóc lớn thành tiếng.
“Chị, vì sao chị lại khóc?” Giọng nói của An Cát đột nhiên vang lên.
An Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy An Cát đứng trước mặt vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt.
“Tiểu Cát, sao em lại ở đây?”
“Em dựa theo địa chỉ chị gửi đi tìm chị, thì nhìn thấy chị ngồi ở đây. Chị, có ai bắt nạt chị sao?” An Cát nhíu mày hỏi.
/1026
|