Chương 8: Cô vợ có tính tình rất kém cỏi.
Tiểu Cát là người thân duy nhất của cô, cậu không thể xảy ra chuyện gì được.
An Nhược muốn báo cảnh sát, nhưng chỉ khi mất tích 48 giờ, cảnh sát mới có thể thụ lí. Mà bạn bè cô thì không nhiều lắm, càng không biết tìm ai mới có thể giúp được.
Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, An Nhược tưởng có tin tức của Tiểu Cát nên vội vàng nghe máy.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”.
“An Nhược!”. Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp tức giận của Đường Ngọc Thần.
Không ngờ là anh ta, thái độ của An Nhược lập tức lạnh xuống, thản nhiên nói: “Có chuyện gì không?”.
“Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi, cô đã chuẩn bị xong bữa tối cho tôi chưa? Cô về ngay cho tôi, nếu không…đừng trách tôi không khách sáo với cô!”.
“Xin lỗi, tôi có chút việc, tạm thời vẫn chưa thể về được. Ngày hôm nay anh cứ bảo người hầu nấu cơm cho anh ăn đi, lần sau tôi nhất định sẽ không quên”.
“Chuyện của cô tôi không quan tâm, tôi ra lệnh cho cô trở về ngay lập tức!”. Đường Ngọc Thần nhấn mạnh.
An Nhược phiền não, anh ta quá vô lí.
Nếu cô thật sự không quay về, lẽ nào anh ta không ăn cơm luôn?
Vậy thì đừng ăn!
Không muốn nghe anh nói nhảm nữa, An Nhược trực tiếp cúp điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Đường Ngọc Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó là phẫn nộ.
Cô dám cúp điện thoại của anh!
Cả đời này, người dám cúp điện thoại của anh, cô là người đầu tiên!
Đường Ngọc Thần gọi lại lần nữa, bất kể chuông reo thế nào, đối phương cũng không bắt máy.
Được lắm, anh đã cưới phải một cô vợ có tính tình rất kém cỏi.
Đường Ngọc Thần cười lạnh lẽo, An Nhược, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Điện thoại không reo lên nữa, An Nhược cũng được yên tĩnh không ít. Nghỉ ngơi một lát, cô tiếp tục đi tìm Tiểu Cát.
Đi mấy bước, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức vẫy tay bắt taxi, nói một địa chỉ.
Nơi này là một khu vực nhỏ cũ kỹ trong thành phố J, nhà ở đều được xây dựng từ hai mươi ba mươi năm về trước, đã vô cùng cũ nát.
Nhưng mà, nơi này chỗ ở của An Nhược lúc nhỏ.
Lúc cha mẹ vẫn còn, bọn họ đã cùng nhau ở đây.
Đáng tiếc khi Tiểu Cát một tuổi, cha mẹ đã xảy ra tai nạn giao thông và qua đời, sau đó cô và Tiểu Cát được chú nhận nuôi, rời khỏi chỗ này.
Cô nhớ lần cuối cùng đến đây là lúc Tiểu Cát bảy tuổi, cô dẫn cậu đi, nói với cậu rất nhiều chuyện đã qua.
Trong tiểu khu có một khu vui chơi nho nhỏ, An Nhược nhìn thấy một cậu bé gầy yếu ngồi trên xích đu, cúi đầu, cô đơn tĩnh mịch đung đưa hai chân.
“Tiểu Cát”. An Nhược mừng rỡ đi tới, yêu thương sờ đầu cậu.
An Cát chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị gái thì rất vui vẻ.
“Chị, sao chị biết em đang ở đây?”.
An Nhược vui vẻ xong thì tức giận: “Sao em lại chạy lung tung như thế? Em có biết, vì tìm em mà chị phải chạy bao nhiêu nơi không, em có biết chị lo lắng cho em biết chừng nào không?”.
“Xin lỗi”. An Cát hổ thẹn nói.
Cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị, thật ra em muốn đi tìm chị, nhưng mà em không biết chị đang ở đâu. Sau đó em chạy đến đây, em nghĩ chị không tìm được em thì nhất định sẽ đến đây tìm em”.
An Nhược nghe xong, trong lòng có chút khó chịu.
Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Tiểu Cát: “Vậy vì sao em không gọi cho chị?”.
Tiểu Cát không nói, cậu có nghĩ qua là gọi điện thoại cho An Nhược, nhưng cậu không biết nói gì, cậu thấy, vì cậu nên chị mới gả cho người chị không thích.
Cậu rất đau lòng, rất khó chịu, không muốn trở về căn nhà lạnh như băng đó nữa, nên chỉ có thể trốn một mình.
/1026
|