Chương 9: Thách thức sự tôn nghiêm của anh.
An Nhược cũng không ép hỏi cậu, cô lấy giấy note ra viết một địa chỉ đưa cho An Cát.
“Đây là chỗ ở hiện tại của chị, sau này nếu không gọi điện thoại được cho chị thì cũng có thể đến đây tìm chị”.
“Ừm, em biết rồi”. An Cát cẩn thận cất kỹ địa chỉ, dè dặt hỏi: “Chị, chị giận sao?”.
An Nhược cười lắc đầu: “Tìm được em, thấy em bình an rồi là không tức giận nữa”.
“Không phải…em muốn hỏi, vì em mà chị gả cho người chị không thích, chị giận sao?”.
“Đương nhiên không giận!”. An Nhược trả lời rất tự nhiên: “Tại sao chị lại giận chứ? Chị là con gái, con gái đều phải lập gia đình, sau này cũng sẽ có cô gái gả cho em”.
“Chị!”. An Cát đỏ bừng mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị…anh rể đối với chị có tốt không?”.
“Tốt, cho chị ở một căn nhà lớn, bất kể ăn mặc hay đồ dùng đều hoàn hảo hơn trước đây”.
An Cát nở nụ cười, bởi vì cậu thấy, chỉ cần sống tốt hơn ở với chú thì nhất định là tốt.
Chị có thể thoát ly khỏi nhà chú, được sống cuộc sống tốt, cậu cảm thấy rất vui vẻ.
An Nhược thu lại nụ cười trên khóe miệng, áy náy nói: “Tiểu Cát, chị bỏ em lại đi lấy chồng, hy vọng em không trách chị. Bây giờ em chỉ có thể tạm thời ở lại nhà chú, học tập cho giỏi, chờ chị tìm được cách là có thể đón em ra”.
“Ừm, em biết rồi. Chị yên tâm đi, em sống rất tốt, thật ra chú đối xử với em vẫn rất tốt, chị không cần lo lắng cho em đâu”.
An Nhược biết cậu nói thật.
Cho dù nói thế nào thì An Cát cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ An.
Cho dù chú không cho cô gặp thì cũng sẽ không quá mức nghiêm ngặt với An Cát.
Hai chị em nói chuyện một lúc, sau đó An Nhược đưa An Cát về.
Đầu tiên bọn họ đến nhà hàng ăn một bữa cơm rồi mới về nhà họ An.
Đối với việc An Cát chạy lung tung khắp nơi, Từ Tuệ Văn chỉ nói bóng nói gió mấy câu, nhưng mà hai chị em họ cũng không để trong lòng.
Lúc An Nhược trở về biệt thự thì đã tám giờ tối.
Đi vào phòng khách, cô cảm thấy bầu không khí rất nặng nề.
“Lại còn dám trở về?”. Đường Ngọc Thần ngồi trên ghế salon, lạnh lẽo nói.
An Nhược thấy sắc mặt của anh không có thiện cảm, trong lòng hơi khiếp đảm, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, không biểu hiện ra ngoài.
“Bây giờ là tám giờ, tôi không vượt giờ giới nghiêm là chín giờ”. An Nhược thản nhiên nói, ý là, cô không làm trái quy định trong hợp đồng.
Đường Ngọc Thần cười nhạt: “Thì có thể làm gì, cô vẫn chưa chuẩn bị cơm cho tôi”.
“Thần thiếu, cơm tôi nấu không thể ăn, tôi cũng không nghĩ rằng anh thật lòng muốn ăn cơm tôi nấu. Anh muốn dùng cách này để làm khó dễ tôi, nhưng anh không biết rằng cách làm của anh quá ngây thơ sao?”. An Nhược tức giận nói.
Gả cho anh cũng đã đủ ấm ức rồi.
Cô sẽ không khúm núm trước mặt anh, làm mất đi sự tôn nghiêm của một con người.
Sắc mặt Đường Ngọc Thần thâm trầm, bất cứ kẻ nào đứng trước mặt anh đều sẽ kính nể anh ba phần.
Nhưng cô thì không, hết lần này đến lần khác ăn nói khó nghe với anh, hết lần này đến lần khác thách thức sự tôn nghiêm của anh, cô yên lòng vì có chỗ dựa vững chắc nên không biết trời cao đất rộng?
“À, cô nói không sai, tôi đúng là đang làm khó dễ cô. An Nhược, tôi không muốn để cô sống tốt, cô có thể làm được gì?”. Đường Ngọc Thần phóng khoáng thừa nhận, nói tức chết người không đền mạng.
An Nhược không nói nên lời nhìn chằm chằm anh: “Tùy anh, anh tình nguyện làm khó dễ tôi, nhưng tôi không nhất định phải tháp tùng anh. Đừng tưởng rằng khiến tôi không dễ chịu là tôi sẽ sợ anh”.
/1026
|