Chương 1410
ANH MUỐN ĐEM NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP NHẤT TỚI CHO CÔ
Nhạc Thính Phong vẫn không có phản ứng gì, giống như linh hồn bé nhỏ đã bị cái tin tức kinh khủng kia nuốt sạch mất rồi.
Y tá nói: “Mang thai 8 tuần, kế tiếp còn cần làm một chút xét nghiệm, hai người đi làm giấy tờ và nộp viện phí đi.”
Lí Nam Kha chạy tới: “Để tôi, để tôi… Họ là bạn của tôi, để tôi làm cho, cô mau chuẩn bị kiểm tra cho cô ấy đi.”
Y tá gật đầu: “Được.”
Yến Thanh Ti vươn bàn tay hơi lạnh áp lên mặt Nhạc Thính Phong, kiễng chân hôn nhẹ lên mặt anh một cái: “Ông xã, chúng ta có con rồi.”
Nhạc Thính Phong đột nhiên ôm lấy cô: “Anh không nằm mơ đấy chứ?”
Yến Thanh Ti mỉm cười, nói: “Không biết, em cũng không biết có phải chúng ta đang nằm mơ không nữa.”
Từ trong miệng bác sĩ nhận được lời khẳng định mình mang thai, nội tâm Yến Thanh Ti trở nên mềm mại vô cùng. Cô đã mang thai hai tháng, hay chuẩn hơn là 10 tuần, nhưng cô vào Nhạc Thính Phong đều không có kinh nghiệm nên không ai biết rằng đứa nhỏ này đã lặng yên tới với hai người tự lúc nào.
Trải qua một đoạn thời gian như đêm đen, hiện tại Yến Thanh Ti lại có cảm giác sự xuất hiện của đứa bé này đã xua tan mọi u ám trong lòng cô.
Nếu đây là giấc mộng, cô chỉ mong mình mãi mãi chìm trong giấc mộng này.
Nhạc Thính Phong vẫn ôm Yến Thanh Ti lưu luyến không buông, anh chỉ sợ buông cô ra rồi thì sẽ phải tỉnh mộng.
Anh vẫn luôn mong chờ có một đứa con, một đứa con do anh và Thanh Ti sinh ra. Anh muốn cho Yến Thanh Ti một gia đình hoàn chỉnh, mà muốn được gọi là nhà thì phải có một đứa con.
Nhạc Thính Phong vẫn muốn tạo một gia đình cho riêng cô, đem mọi điều tốt đẹp nhất tới tặng cho cô.
Trong lúc đợi y tá chuẩn bị làm các bước kiểm tra khác cho Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong buông cô ra, nắm chặt tay cô: “Anh thật sự… được làm cha rồi?”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu cười: “Ừ… Có phải rất vui vẻ hay không?”
Nhạc Thính Phong cười, hốc mắt ửng hồng, anh không thể nói rõ với Yến Thanh Ti là mình đang sung sướng tới mức nào. Lúc y tá nói rằng cô mang thai, Nhạc Thính Phong cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người không thể nào nhúc nhích được, anh thậm chí còn không thể lý giải nổi ý tứ của hai từ mà y tá đã nói.
Có… thai…
Nhạc Thính Phong nhìn mặt Yến Thanh Ti, vươn tay nhéo mũi cô một cái: “Nếu không phải em đang mang thai thì anh thật sự muốn đánh vào mông em mấy cái.”
Yến Thanh Ti trừng mắt: “Thì sao, giờ em là phụ nữ có thai đấy.”
Nhạc Thính Phong giả bộ giận dỗi: “Biết mình là phụ nữ có thai mà em còn chạy ra ngoài như thế? Sao em không gọi anh về nhà?”
Nhìn từ biểu tình của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong liền biết rõ ràng cô đã biết trước khi tới công ty rồi, thế mà cô còn dám một mình tới đó nữa.
Yến Thanh Ti bĩu môi: “Không phải em muốn cho anh một tin vui bất ngờ sao? Em chỉ đang mang thai chứ có phải không có chân đâu. Cứ tưởng chạy tới thông báo tin vui cho anh, không ngờ vừa tới thì lại bị Uông Tích Vũ chọc tức. Nhạc Thính Phong, em cảm thấy chuyện này còn chưa xong đâu.”
Nhạc Thính Phong đỡ lấy cô, vội vàng nói: “Không được tức giận, không được tức giận… Bà xã, xin em bớt giận… Về nhà rồi em muốn tính toán thế nào cũng được.”
Kiểm tra vào giai đoạn mang thai sơ kỳ cần rất nhiều bước. Lúc Yến Thanh Ti đi vào khám, Nhạc Thính Phong vội vàng lấy ra di động, run rẩy bấm gọi cho Nhạc phu nhân.
Anh không biết phải chăm sóc phụ nữ có thai thế nào, nhưng mẹ chắc chắn biết.
Sau hôm nay, kiểu gì cũng phải gọi mẹ về nhà mới được.
/1992
|