Chương 1879LÚC TRƯỚC NÊN BÓP CHẾT BÀ TA
Miên Miên đã nói, phu nhân Jones đang cố tình thả câu, cố ý tung tin để chờ bọn họ mắc bẫy, Miên Miên còn bình tĩnh được, sao Mộ Dung phu nhân đã từng trải như thế lại không giữ nổi kiên nhẫn chứ?
Đầu Mộ Dung Miên tự nhiên loạn hết cả lên, trái tim trong ngực cũng đập rất nặng nề, có chút không thoải mái.
Anh bám vào cây cột, cúi đầu, mắt nhắm chặt, cố gắng buộc bình tỉnh táo lại.
Giờ anh không thể loạn, càng không thể để Miên Miên lo lắng.
Anh muốn đứng che chắn cho cô, giải quyết mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhất.
Mộ Dung Miên xoay người định đi vào thì lại thấy Quý Miên Miên cầm di động đi ra, theo bản năng anh vội vàng giấu tay phải ra sau lưng.
Quý Miên Miên chậm rãi đi tới, điều đầu tiên thu vào mắt cô là mu bàn tay bị thương của anh. Cô vội vàng chạy tới, cầm lấy tay anh, nhìn tới phần da trầy xước đang có máu chảy ra, cô hỏi: “Sao tay anh lại bị thương?”
Miệng vết thương kia càng nhìn càng thấy đau.
Mộ Dung Miên hối hận vì vừa rồi đã không khống chế được: “Không sao… Không cẩn thận nên bị xước một chút.”
Quý Miên Miên ngẩng phắt đầu lườm anh một cái: “Nếu không phải vì tay anh đang bị thương thì em thật muốn đá cho anh một cái. Làm ơn đi, tìm lý do thì cũng phải hợp lý tí chứ, có phải phu nhân… đã xảy ra chuyện rồi không?”
Quý Miên Miên túm Mộ Dung Miên vào phòng, nói với nữ giúp việc: “Mang hòm thuốc tới đây.”
Cô phụng phịu đè anh ngồi xuống sô pha: “Anh nói xem, rốt cuộc là làm sao?”
Nữ giúp việc đem hòm thuốc tới, muốn hỗ trợ nhưng thấy vẻ mặt khó đăm đăm của Quý Miên Miên nên cô ta lại lặng lẽ lui ra.
Mộ Dung Miên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì tức giận của Quý Miên Miên, tâm tình cũng dần bình phục, nói: “Anh đoán… có lẽ bà ấy đi tìm phu nhân Jones.”
Quý Miên Miên đang sát trùng cho Mộ Dung Miên, thấy anh nói vậy thì tay hơi rung, động mạnh vào vết thương làm Mộ Dung Miên cũng run lên vì đau. Cô hỏi: “Cái gì? Bà ấy đi tìm… Sao bà ấy có thể đi thế chứ? Bà ấy đi một mình à?”
Khóe miệng Mộ Dung Miên giật giật, nhịn đau, gật đầu: “Ừ… Bà ấy đi một mình.”
“Trời ạ, bác gái này sao lại tùy hứng như thế chứ? Phu nhân Jones kia là con mụ hồ ly, sao một mình bà ấy có thể đối phó được? Bà ta còn đang chờ chúng ta mắc câu, thế mà phu nhân còn dâng mình lên tận miệng cho người ta bắt được nữa.”
Quý Miên Miên tức điên người, không cẩn thận lại động mạnh một phát nữa, Mộ Dung Miên đau tới run cả người, vội nói: “Hiện giờ anh mới chỉ đang nghi ngờ thôi, em đừng vội, có lẽ… bà ấy đi dạo phố thì sao? Anh đã cho người đi tìm rồi.”
Quý Miên Miên tức giận nói: “Chắc chắn là đã đi rồi, em gọi hơn mười cuộc, lúc đầu là không có ai nghe, giờ thành tắt máy luôn, chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Phu nhân Jones thật đáng ghét, đáng ra trước đây em nên bóp chết bà ta mới đúng.”
Quý Miên Miên rất tức giận, tay lại không khống chế được, Mộ Dung Miên hắng hắng giọng, cắn môi không để mình phát ra tiếng rên. Nhịn.
Quý Miên Miên sốt ruột: “Giờ phải làm sao?”
“Tìm, chờ.” Mộ Dung Miên chỉ nhả ra hai chữ.
“Cứ cho người đi tìm trước, tốt nhất là tìm được bà ấy trước khi phu nhân Jones dùng bà ấy để uy hiếp chúng ta.”
Quý Miên Miên nhớ tới vẻ mặt giảo hoạt của phu nhân Jones thì càng lo lắng: “Nhưng nhỡ không tìm thấy thì sao?”
“Vậy thì chỉ có thể đợi, đợi phu nhân Jones tự dẫn xác tới thôi.”
Phu nhân Jones muốn tiền của anh. Nếu bà ta bắt được Mộ Dung phu nhân, vậy thì chắc chắn bà ta sẽ tới tìm bọn họ.
/1992
|