Chương 1880LÚC EM DẬY THÌ ANH ĐÃ VỀ RỒI
Có điều khi ấy quyền chủ động nằm trong tay đối phương, sẽ có vài chuyện khó giải quyết hơn.
Quý Miên Miên thở dài một tiếng, vẻ mặt u sầu.
Mộ Dung Miên dùng bàn tay còn lại xoa xoa tóc cô: “Đừng vội, cái gì cũng có thể giải quyết được, anh nghĩ anh còn chưa vô dụng tới mức không đối phó nổi một bà già.”
Quý Miên Miên cắn môi, căm giận nói: “Nhất định phải cho bà ta một trận, để cho bà ta không thể tác oai tác quái được nữa.”
“Tất nhiên rồi.”
Mộ Dung Miên phát động toàn bộ thế lực của nhà Mộ Dung ở trong khu vực tiến hành tìm kiếm, nhưng cũng chỉ tìm ra địa chỉ cuối cùng mà Mộ Dung phu nhân thường lui tới. Sau khi bà vào một quán café thì không thấy trở ra, cũng không có bằng chứng cho thấy phu nhân Jones ở đây, cả ngày hôm nay bà ta đều đi theo chồng mình tổ chức hoạt động bầu cử, dường như việc Mộ Dung phu nhân mất tích không liên quan gì tới bà ta hết.
Mãi đến tối cũng không có tin tức gì, bọn họ cũng không hề nhận được cuộc điện thoại đe dọa nào.
Đêm đến, Mộ Dung phu nhân đã mất tích nguyên một ngày, thời gian càng lâu thì Quý Miên Miên lại càng lo lắng và bất an.
Nhưng Mộ Dung Miên lại chẳng có biểu hiện gì nhiều, vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường, trên mặt cũng không hề lộ ra chút cảm xúc lo âu nào, từa hồ như thể Mộ Dung phu nhân chưa hề mất tích, khác hẳn với vẻ mặt bồn chồn của Quý Miên Miên.
“Sao anh chẳng sốt ruột chút nào thế? Nhỡ đâu bà ấy gặp chuyện không may thì phải làm sao?”
Mộ Dung Miên trấn an cô: “Sẽ không gặp chuyện gì đâu, yên tâm đi, bọn họ còn muốn dùng Mộ Dung phu nhân để đổi lấy một số tiền lớn, sẽ không lấy tính mạng của bà ấy, cứ chờ là được.”
Anh nói thế Quý Miên Miên càng không tin, cô quá hiểu anh rồi.
Cô nghi ngờ nói: “Em cảm thấy anh đang nói dối em, anh không phải… cố ý giả bộ như không có gì trước mặt em, để cho em khỏi lo lắng, sau đó anh sẽ thừa dịp em không chú ý mà trốn đi cứu người đúng không? Em nói cho anh biết, anh đừng có mà vụng trộm trốn đi, có đi thì em cũng phải đi.”
Mộ Dung Miên nghiêng người hôn cô, cười nói: “Ngốc, anh đương nhiên phải dẫn em đi rồi, em không đi thì ai bảo vệ anh chứ, em nói đúng không? Anh còn nghĩ lúc đánh nhau, em phải xông lên trước anh ấy.”
Quý Miên Miên bĩu môi: “Nói thế còn nghe được.”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô, khi cô không còn nhìn thấy mặt anh nữa, nụ cười trên môi anh mới tắt đi.
Cô nói rất đúng, lần nào cũng đúng, cô gái ngốc nghếch này quả thực rất hiểu anh.
Anh sợ cô lo lắng nên mới tỏ ra bình tĩnh như thế.
Anh muốn thừa dịp cô không chú ý sẽ đi tìm phu nhân Jones, anh không muốn cô đi mạo hiểm với mình.
Tất cả những gì anh muốn làm cô đều nói trúng hết.
Qua bữa tối vẫn không có tin tức gì, đến lúc đi ngủ, cả hai người đều không muốn ngủ.
Quý Miên Miên nói: “Hy vọng có thể mau chóng nghe thấy tin tức, nếu không thì sốt ruột chết mất.”
“Ừ.”
“Anh nói xem, rốt cuộc có phải phu nhân Jones không?”
“Ngoài bà ấy ra thì còn có thể là ai nữa?”
Quý Miên Miên oán hận mắng: “Mụ già này thực đáng chết.”
Hai người nằm trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, đến gần sáng mới ngủ.
Tảng sáng, sắc trời dần chuyển từ đen sang trắng, Mộ Dung Miên mở mắt ra, di động đặt ở đầu giường một đêm không có động tĩnh gì giờ lại nhận được tin nhắn: “Cho cậu một tiếng đồng hồ, muốn nhà Mộ Dung hay muốn thi thể của mẹ cậu thì tự chọn đi.”
Mộ Dung Miên chậm rãi ngồi dậy, yên lặng mặc quần áo.
Trên giường, Quý Miên Miên vẫn đang say ngủ, vì đêm qua ngủ muốn nên cô ngủ rất say.
Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mặt cô thật nhẹ nhàng: “Đến khi em thức dậy thì anh đã trở lại rồi.”
/1992
|