Họ đương nhiên không nghĩ đến việc Trần Bảo Nhi và Hàn Mặc Phong có thể mở miệng với nhau cơ đấy.
- Mình em hiểu là được rồi. Tôi việc gì phải giải thích cho người khác hiểu.
Mọi người lại thêm một lần nhìn đến vị tiểu này. Ngay cả cha cô- Trần Uy cũng đang có vẻ sửng sốt.
Trần Bảo Nhi thầm nghiến răng.
- Vào đi.
Cửa phòng hội nghị được đẩy ra. Trần Bảo Nhi, Trần Uy, Trần Bảo Nam, Trần Đông Phong và cả Trần Hải dường như chết trân tại chỗ.
Vài kẻ khẽ thốt lên.
- Làm sao có thể?
Sự trở lại của Trần Bảo Nhi đã khiến người ta muốn ngất, sự trở về của con người này càng khiến người ta phải sợ hãi mà hiểu ra luân lý rằng : không có gì là không thể?
Trần Bảo Nhi năm xưa trong vụ ám sát chưa có căn cứ chết hay sống, nhưng người này căn bản đã chết? Chắc chắn là như thế? Làm sao có thể xuất hiện tại đây?
- Trần phu nhân! Bà thật đúng giờ?
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Lại một lần nữa, mọi ánh mắt lại nhìn đến hắn. Mà hắn lại tựa ma quỷ mỉm cười quỷ dị.
- Không lẽ mọi người không nhận ra vị nữ chủ nhân này rồi sao?
Hàn tổng châm biếm.
Hà Thanh vẫn mang một vẻ cao quý của quý phu nhân. Nhưng nhìn bà dường như mang một khí chất khác người khiến người ta có cảm giác vừa quen lại vừa rất lạ lẫm.
Bà hiện tại đem ánh nhìn đặt lên người con gái 15 năm xa cách nay đã trở thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp trước mắt. Đứa con gái bà yêu thương nhất đang đúng trước mặt bà nhưng bà không thể tiến lại gần bởi ánh mắt kinh hãi của Trần Bảo Nhi đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thật giống mẹ mình rồi phút chốc như chìm trong hoảng loạn mà hét lên
- Không. Không...
Sau đó có liều mình lao ra ngoài. Hàn Mặc Phong sững người. Hắn không nghĩ phản ứng của Trần Bảo Nhi lại quá khích như thế. Hắn chỉ muốn cho cô một bất ngờ, một bất ngờ vui vẻ. Làm sao lại thành ra như thế?
Hàn Mặc Phong cũng nhanh chóng đuổi theo bóng dáng cô.
Trở lại với phòng họp.
- Trần Hải, sao sắc mặt chú tệ như thế? Không lẽ tôi không chết khiến chú thất vọng sao?
Dù ai nghe cũng hiểu rõ vài phần ẩn ý trong lời nói của quý phu nhân đây. Liền đem ánh mắt nhìn Trần Hải vài phần nghi hoặc.
- Chị dâu. Hình như chị có vẻ luôn nhìn người phiếm diện như thế!
- Phiếm diện hay không cậu là người rõ nhất. Vả lại, cậu muốn ngồi lên ghế của chồng tôi để xem cậu có bản lĩnh đó hay không?
Hà Thanh quay lại nhìn quanh những gương mặt quen thuộc.
- Tôi nghĩ chúng ta có cần họp nữa không?
- Không. Không cần.
Tất cả các vị cổ đông nhanh chóng đáp. Trần Hải sắc mặt khó coi rời khỏi phòng. Đây chỉ mới là bắt đầu.
Hàn Mặc Phong khó khăn lắm mới đuổi kịp nữ hoàng chạy nhanh Trần Bảo Nhi. Mồ hôi đầy gương mặt, tóc cũng bết vào. Trông vô cùng tội nghiệp.
- Đứng lại. Em chạy nhanh như thế không mệt à.
Hàn Mặc Phong chỉ có thể níu được tay của cô. Đến thở hắn cũng cảm thấy thật khó khăn.
- Anh buông tôi ra.
- Xin lỗi. Chỉ cần buông. Em sẽ chạy mà tôi thì không chạy nổi nữa!
- Đàn ông gì mới chạy một chút đã kêu ca. Hàn Mặc Phong, anh là đồ đàn bà.
Trần Bảo Nhi quát lên.
- Đàn bà hay đàn ông không phải hàng đêm em đều hiểu rõ sao. Vậy mà còn nghi ngờ?
- Anh...
- Cái gì phải chạy. Là mẹ em mà, đâu phải quỷ!
- Anh... Hàn Mặc Phong, làm sao anh có phải giấu tôi không. Từ ba năm trước, anh biết tôi là ai đúng không, nên anh mới đối với tôi tốt như thế. Ruốt cuộc anh là người như thế nào. Mọi thứ. . . Mọi thứ sao lại rối lên như thế?
- Trần Bảo Nhi. Em đang kể chuyện tình yêu bất diệt à. Nói cho em hay, ba năm trước nếu tôi biết em là ai, em chết lâu rồi chứ không còn đứng ở đây. Vả lại, trước đây em thấy tôi đối tốt với em sao? Vậy sau này khi kết hôn, tôi sẽ còn tốt hơn thế nữa. Còn những chuyện này có gì mà rối. Em chỉ cần hiểu đơn giản là được. Đàn bà các em sao cứ bắt tôi phải nói nhiều như thế. Thật mệt chết mất.
- Anh...
Trần Bảo Nhi đang điên giờ càng thêm điên.
Cô không phải là người mạnh mẽ quá mức. Nhưng từ trên trời rơi xuống một người mẹ tưởng như đã chết, mà cô với bà dường như rất xa lạ. Cô chỉ biết bà là mẹ cô thông qua những tấm ảnh, hoặc một ít mảnh vỡ ký ức của mình. Mà cô thì chẳng có lấy một chút tình cảm nào cả. Nhưng cô cũng thật sự rất sợ, sợ sự bỡn cợt này là một giấc mơ. Song điều cô giận hơn cả chính là hắn. Hàn Mặc Phong dám giấu diếm cô. Cô làm sao có thể tha thứ được? Không. Nhất định không. Cô đã làm lớn, nhất định lớn đến tận cùng. Không thể thua được.
- Mình em hiểu là được rồi. Tôi việc gì phải giải thích cho người khác hiểu.
Mọi người lại thêm một lần nhìn đến vị tiểu này. Ngay cả cha cô- Trần Uy cũng đang có vẻ sửng sốt.
Trần Bảo Nhi thầm nghiến răng.
- Vào đi.
Cửa phòng hội nghị được đẩy ra. Trần Bảo Nhi, Trần Uy, Trần Bảo Nam, Trần Đông Phong và cả Trần Hải dường như chết trân tại chỗ.
Vài kẻ khẽ thốt lên.
- Làm sao có thể?
Sự trở lại của Trần Bảo Nhi đã khiến người ta muốn ngất, sự trở về của con người này càng khiến người ta phải sợ hãi mà hiểu ra luân lý rằng : không có gì là không thể?
Trần Bảo Nhi năm xưa trong vụ ám sát chưa có căn cứ chết hay sống, nhưng người này căn bản đã chết? Chắc chắn là như thế? Làm sao có thể xuất hiện tại đây?
- Trần phu nhân! Bà thật đúng giờ?
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Lại một lần nữa, mọi ánh mắt lại nhìn đến hắn. Mà hắn lại tựa ma quỷ mỉm cười quỷ dị.
- Không lẽ mọi người không nhận ra vị nữ chủ nhân này rồi sao?
Hàn tổng châm biếm.
Hà Thanh vẫn mang một vẻ cao quý của quý phu nhân. Nhưng nhìn bà dường như mang một khí chất khác người khiến người ta có cảm giác vừa quen lại vừa rất lạ lẫm.
Bà hiện tại đem ánh nhìn đặt lên người con gái 15 năm xa cách nay đã trở thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp trước mắt. Đứa con gái bà yêu thương nhất đang đúng trước mặt bà nhưng bà không thể tiến lại gần bởi ánh mắt kinh hãi của Trần Bảo Nhi đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thật giống mẹ mình rồi phút chốc như chìm trong hoảng loạn mà hét lên
- Không. Không...
Sau đó có liều mình lao ra ngoài. Hàn Mặc Phong sững người. Hắn không nghĩ phản ứng của Trần Bảo Nhi lại quá khích như thế. Hắn chỉ muốn cho cô một bất ngờ, một bất ngờ vui vẻ. Làm sao lại thành ra như thế?
Hàn Mặc Phong cũng nhanh chóng đuổi theo bóng dáng cô.
Trở lại với phòng họp.
- Trần Hải, sao sắc mặt chú tệ như thế? Không lẽ tôi không chết khiến chú thất vọng sao?
Dù ai nghe cũng hiểu rõ vài phần ẩn ý trong lời nói của quý phu nhân đây. Liền đem ánh mắt nhìn Trần Hải vài phần nghi hoặc.
- Chị dâu. Hình như chị có vẻ luôn nhìn người phiếm diện như thế!
- Phiếm diện hay không cậu là người rõ nhất. Vả lại, cậu muốn ngồi lên ghế của chồng tôi để xem cậu có bản lĩnh đó hay không?
Hà Thanh quay lại nhìn quanh những gương mặt quen thuộc.
- Tôi nghĩ chúng ta có cần họp nữa không?
- Không. Không cần.
Tất cả các vị cổ đông nhanh chóng đáp. Trần Hải sắc mặt khó coi rời khỏi phòng. Đây chỉ mới là bắt đầu.
Hàn Mặc Phong khó khăn lắm mới đuổi kịp nữ hoàng chạy nhanh Trần Bảo Nhi. Mồ hôi đầy gương mặt, tóc cũng bết vào. Trông vô cùng tội nghiệp.
- Đứng lại. Em chạy nhanh như thế không mệt à.
Hàn Mặc Phong chỉ có thể níu được tay của cô. Đến thở hắn cũng cảm thấy thật khó khăn.
- Anh buông tôi ra.
- Xin lỗi. Chỉ cần buông. Em sẽ chạy mà tôi thì không chạy nổi nữa!
- Đàn ông gì mới chạy một chút đã kêu ca. Hàn Mặc Phong, anh là đồ đàn bà.
Trần Bảo Nhi quát lên.
- Đàn bà hay đàn ông không phải hàng đêm em đều hiểu rõ sao. Vậy mà còn nghi ngờ?
- Anh...
- Cái gì phải chạy. Là mẹ em mà, đâu phải quỷ!
- Anh... Hàn Mặc Phong, làm sao anh có phải giấu tôi không. Từ ba năm trước, anh biết tôi là ai đúng không, nên anh mới đối với tôi tốt như thế. Ruốt cuộc anh là người như thế nào. Mọi thứ. . . Mọi thứ sao lại rối lên như thế?
- Trần Bảo Nhi. Em đang kể chuyện tình yêu bất diệt à. Nói cho em hay, ba năm trước nếu tôi biết em là ai, em chết lâu rồi chứ không còn đứng ở đây. Vả lại, trước đây em thấy tôi đối tốt với em sao? Vậy sau này khi kết hôn, tôi sẽ còn tốt hơn thế nữa. Còn những chuyện này có gì mà rối. Em chỉ cần hiểu đơn giản là được. Đàn bà các em sao cứ bắt tôi phải nói nhiều như thế. Thật mệt chết mất.
- Anh...
Trần Bảo Nhi đang điên giờ càng thêm điên.
Cô không phải là người mạnh mẽ quá mức. Nhưng từ trên trời rơi xuống một người mẹ tưởng như đã chết, mà cô với bà dường như rất xa lạ. Cô chỉ biết bà là mẹ cô thông qua những tấm ảnh, hoặc một ít mảnh vỡ ký ức của mình. Mà cô thì chẳng có lấy một chút tình cảm nào cả. Nhưng cô cũng thật sự rất sợ, sợ sự bỡn cợt này là một giấc mơ. Song điều cô giận hơn cả chính là hắn. Hàn Mặc Phong dám giấu diếm cô. Cô làm sao có thể tha thứ được? Không. Nhất định không. Cô đã làm lớn, nhất định lớn đến tận cùng. Không thể thua được.
/134
|