Hàn Mặc Phong nhìn gương mặt với kiểu không chút cảm xúc như thế của Trần Bảo Nhi thật là làm hắn khó đoán.
Nhưng rõ ràng gương hiện tại của cô đúng là gương mặt thất thần của một kẻ mà theo lối văn phong cực kỳ uyên bác của Hàn Mặc Phong chính là: đi vệ sinh xong mới phát hiện ra nhà vệ sinh hết giấy.
Đúng. Tại sao Hàn tổng lại nghĩ ra kiểu ví von vừa thực tế lại vô cùng dễ hiểu như thế!
Trần Bảo Nhi vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy bản mặt của hắn đang tự mãn một chuyện gì đó, trong lòng lửa giận lại bùng lên phừng phực.
– Tự mãn cái! Hàn Mặc Phong, bản mặt anh lúc này...
Chưa để cô nói hết câu, hắn đã chen ngang bởi vì hắn đương nhiên biết những từ sau đó sẽ chẳng tốt đẹp gì.
– Em không cần phải nói. Anh biết, anh từ khi sinh ra đã ưu tú hơn người. Em không nên nói với anh với giọng như thế? Anh thật sự sẽ tổn thương, em có biết tâm hồn anh vô cùng non nớt hay không?
Trần Bảo Nhi nghe những câu nói kia thật muốn nôn hết những thứ trong người ra.
– Anh học đâu ra lối nói như thế?
– Bản thân anh vốn thông minh, chẳng cần phải học. Nhưng tại sao em lại bắt anh phải nói nhiều như thế. Em không thấy anh rất mệt sao?
– Hàn Mặc Phong, tôi bây giờ mới phát hiện ra. Anh thật sự rất hay nói. Mỗi câu từ anh dùng đều vô cùng thâm thúy. Ai nói anh lạnh lùng, ít nói thì kẻ đó hình như có vấn đề về não bộ!
– Trần Bảo Nhi, nếu em cho là vậy thì anh xin tuyên bố cho em hay, em lệch tư tưởng xã hội rồi. Ngôn ngữ chính là phương tiện để con người giao tiếp với nhau. Anh không dùng nó chẳng lẽ lại chạy đi dùng ngôn ngữ của người câm, người mù, người điếc trong khi mọi chỉ số sức khoẻ đều bình thường. Còn tốt nữa là đằng khác. Thứ hai, em nói anh hay nói thực ra cũng không đúng. Anh chả qua bị lây vì môi trường sống mà thôi. Mà ổ dịch bệnh ở đây chính là em.
– Anh dám...
– Trần Bảo Nhi. Hàn Mặc Phong tôi ra lệnh cho em, đằng sau quay. Lập tức đi đều về tập đoàn.
Hàn tổng hai tay chắp sau lưng. Đây chính là hình hài của Hàn quân nhân hơn chục năm về trước. Đúng là đẹp trai miễn chê. Nhưng
– Hàn Mặc Phong. Đừng nghĩ bản thân anh từng được rèn luyện trong môi trường quân đội có thể áp đặt thứ quân lệnh quay quay kia với tôi. Có quay anh tự đi mà quay, nếu không quay được thì tôi tát cho anh quay.
Trần Bảo Nhi giơ tay. Ai nói cô không dám tát hắn.
– Này. Em thật là bạo lực. Trần Bảo Nhi, em dám đánh tôi.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô. Hắn tin chắc với lá gan nhỏ hơn con muỗi của Trần Bảo Nhi mà dám tát hắn thì cô hẳn thích mai không rời giường.
– Không tát. Nhưng tôi đẩy...
Trần Bảo Nhi rõ không biết sức lực từ đâu được khơi dậy liền đẩy hắn một cách mạnh mẽ. Làm Hàn tổng đang đứng ở trên vỉa hè liền lao thẳng xuống lòng đường.
Trần Bảo Nhi chưa bao giờ cảm thấy mình có thành tựu đến như thế. Đang còn cười hả hê thì sắc mặt chợt tái đi.
Từ phía xa, một chiếc xe đang lao về phía hắn. Mà hắn lại đang đứng dậy.
– Hàn Mặc Phong, cẩn thận.
– Sao?
– A...
Trần Bảo Nhi hét lên.
Chỉ thấy Hàn Mặc Phong lăn vài vòng trên mặt đường.
– Anh.... Anh có chết không?
Hàn Mặc Phong nhìn Trần Bảo Nhi, mặt tái đi vì sợ. Cô đang sợ cho hắn sao. Thật là hạnh phúc chết mất. Nhưng mà phải doạ cho Trần Bảo Nhi một trận.
– Anh đau...
– Đau. Anh đau ở đâu. Gọi cấp cứu.
– Không.
– Sao?
– Bảo Nhi của anh. Có phải em biết anh rất yêu em nên em mới đối xử với anh như thế?
– Không. Không phải. Chỉ là em muốn dạy dỗ anh một chút.
Cuối cùng thì Trần Bảo Nhi cũng lộ rõ mặt. Muốn chỉnh hắn ư? Hắn còn chưa chỉnh cô sao cô dám chỉnh hắn. Mà Hàn Mặc Phong hắn đây sinh ra đã treo hai chữ hoàn hảo. Việc gì phải chỉnh với chả hình. Lần này thì cô xong rồi.
– Trần Bảo Nhi. Thực ra anh suốt đời này vẫn có một mong ước chưa thể thực hiện nổi. Anh mong em thực hiện giúp anh?
– Được. Em sẽ giúp.
– Lấy anh nhé. Em yêu!
– A...
Trần Bảo Nhi trong não liền như mới phát hiện ra thứ gì đó.
Nhưng một cảm giác mát lạnh xuyên thấu vào ngón tay. Khi nhìn xuống. Nhẫn. Một chiếc nhẫn tự bao giờ đã lấp đầy chỗ trống của chiếc nhẫn cũ.
Nhưng rõ ràng gương hiện tại của cô đúng là gương mặt thất thần của một kẻ mà theo lối văn phong cực kỳ uyên bác của Hàn Mặc Phong chính là: đi vệ sinh xong mới phát hiện ra nhà vệ sinh hết giấy.
Đúng. Tại sao Hàn tổng lại nghĩ ra kiểu ví von vừa thực tế lại vô cùng dễ hiểu như thế!
Trần Bảo Nhi vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy bản mặt của hắn đang tự mãn một chuyện gì đó, trong lòng lửa giận lại bùng lên phừng phực.
– Tự mãn cái! Hàn Mặc Phong, bản mặt anh lúc này...
Chưa để cô nói hết câu, hắn đã chen ngang bởi vì hắn đương nhiên biết những từ sau đó sẽ chẳng tốt đẹp gì.
– Em không cần phải nói. Anh biết, anh từ khi sinh ra đã ưu tú hơn người. Em không nên nói với anh với giọng như thế? Anh thật sự sẽ tổn thương, em có biết tâm hồn anh vô cùng non nớt hay không?
Trần Bảo Nhi nghe những câu nói kia thật muốn nôn hết những thứ trong người ra.
– Anh học đâu ra lối nói như thế?
– Bản thân anh vốn thông minh, chẳng cần phải học. Nhưng tại sao em lại bắt anh phải nói nhiều như thế. Em không thấy anh rất mệt sao?
– Hàn Mặc Phong, tôi bây giờ mới phát hiện ra. Anh thật sự rất hay nói. Mỗi câu từ anh dùng đều vô cùng thâm thúy. Ai nói anh lạnh lùng, ít nói thì kẻ đó hình như có vấn đề về não bộ!
– Trần Bảo Nhi, nếu em cho là vậy thì anh xin tuyên bố cho em hay, em lệch tư tưởng xã hội rồi. Ngôn ngữ chính là phương tiện để con người giao tiếp với nhau. Anh không dùng nó chẳng lẽ lại chạy đi dùng ngôn ngữ của người câm, người mù, người điếc trong khi mọi chỉ số sức khoẻ đều bình thường. Còn tốt nữa là đằng khác. Thứ hai, em nói anh hay nói thực ra cũng không đúng. Anh chả qua bị lây vì môi trường sống mà thôi. Mà ổ dịch bệnh ở đây chính là em.
– Anh dám...
– Trần Bảo Nhi. Hàn Mặc Phong tôi ra lệnh cho em, đằng sau quay. Lập tức đi đều về tập đoàn.
Hàn tổng hai tay chắp sau lưng. Đây chính là hình hài của Hàn quân nhân hơn chục năm về trước. Đúng là đẹp trai miễn chê. Nhưng
– Hàn Mặc Phong. Đừng nghĩ bản thân anh từng được rèn luyện trong môi trường quân đội có thể áp đặt thứ quân lệnh quay quay kia với tôi. Có quay anh tự đi mà quay, nếu không quay được thì tôi tát cho anh quay.
Trần Bảo Nhi giơ tay. Ai nói cô không dám tát hắn.
– Này. Em thật là bạo lực. Trần Bảo Nhi, em dám đánh tôi.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô. Hắn tin chắc với lá gan nhỏ hơn con muỗi của Trần Bảo Nhi mà dám tát hắn thì cô hẳn thích mai không rời giường.
– Không tát. Nhưng tôi đẩy...
Trần Bảo Nhi rõ không biết sức lực từ đâu được khơi dậy liền đẩy hắn một cách mạnh mẽ. Làm Hàn tổng đang đứng ở trên vỉa hè liền lao thẳng xuống lòng đường.
Trần Bảo Nhi chưa bao giờ cảm thấy mình có thành tựu đến như thế. Đang còn cười hả hê thì sắc mặt chợt tái đi.
Từ phía xa, một chiếc xe đang lao về phía hắn. Mà hắn lại đang đứng dậy.
– Hàn Mặc Phong, cẩn thận.
– Sao?
– A...
Trần Bảo Nhi hét lên.
Chỉ thấy Hàn Mặc Phong lăn vài vòng trên mặt đường.
– Anh.... Anh có chết không?
Hàn Mặc Phong nhìn Trần Bảo Nhi, mặt tái đi vì sợ. Cô đang sợ cho hắn sao. Thật là hạnh phúc chết mất. Nhưng mà phải doạ cho Trần Bảo Nhi một trận.
– Anh đau...
– Đau. Anh đau ở đâu. Gọi cấp cứu.
– Không.
– Sao?
– Bảo Nhi của anh. Có phải em biết anh rất yêu em nên em mới đối xử với anh như thế?
– Không. Không phải. Chỉ là em muốn dạy dỗ anh một chút.
Cuối cùng thì Trần Bảo Nhi cũng lộ rõ mặt. Muốn chỉnh hắn ư? Hắn còn chưa chỉnh cô sao cô dám chỉnh hắn. Mà Hàn Mặc Phong hắn đây sinh ra đã treo hai chữ hoàn hảo. Việc gì phải chỉnh với chả hình. Lần này thì cô xong rồi.
– Trần Bảo Nhi. Thực ra anh suốt đời này vẫn có một mong ước chưa thể thực hiện nổi. Anh mong em thực hiện giúp anh?
– Được. Em sẽ giúp.
– Lấy anh nhé. Em yêu!
– A...
Trần Bảo Nhi trong não liền như mới phát hiện ra thứ gì đó.
Nhưng một cảm giác mát lạnh xuyên thấu vào ngón tay. Khi nhìn xuống. Nhẫn. Một chiếc nhẫn tự bao giờ đã lấp đầy chỗ trống của chiếc nhẫn cũ.
/134
|