Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 19: Hợp Đồng Yêu Điên Khùng Của Hàn Thiếu
/134
|
Sau vài ngày dưỡng bệnh rất ngoan ngoãn. Trần bảo nhi vô cùng phấn chấn đi đi lại lại trong phòng. Trong suốt thời gian tĩnh dưỡng vô cùng nhàn nhã, trí não cô bỗng thông minh hẳn ra, và điều thông minh nhất là đưa ra được quyết định sáng suốt nhất lịch sử : ăn bám hắn. Có thể coi như cô không cầu xin hắn, không van lạy hắn mà chính hắn bắt cô về. Để xem, nếu như cô ở nhà hắn sẽ tiết kiệm được bao nhiêu là khoản: tiền nhà, tiền ăn, điện nước,. . . Và những thứ gì nữa cô tạm thời chưa nghĩ đến. Nhưng chỉ nói nghĩ đâm hai ba thứ mà cô đã nhẹ cả cõi lòng. Chính vì thế nên những ngày đẹp trời vừa qua, cô từ siêu quậy trở thành mĩ nữ yêu kiều trong phòng. Cũng chỉ được những ngày nổi cơn điên như vậy, hiện tại cô đang cảm thấy người mình rất ẩm mốc đến phát ngán. Trần bảo nhi hôm nay phải tìm lại niềm tử sống. Việc đầu theo đó là lấy lại sợi dây chuyền. Đã xác định được vị trí nên bây giờ chỉ cần lấy là được
ngồi trước bể bơi quy mô lớn, trần bảo nhi chống cằm nhìn xuống đáy. Làm sao có thể lấy được nó? Trí não thiên tài của cô ở đâu rồi? Sợi dây chuyền quan trọng nhưng việc cô sợ nước cũng là cả một vấn nạn lớn
cộp. . . Cộp. . . Cộp
tiếng bước chân đều vang vọng khắp không gian. Cô giật mình. Một giây suy nghĩ rồi nhanh chống chui vào một góc nào đó. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích chạy trốn đến như vậy. Song cơ bản là nếu cô không chạy trốn thì lập tức sẽ bị hàn mặc phong bắt lại, đời cô là địa ngục mặc cho cô chưa làm gì cả. Chẳng hạn như lần chạy trốn này, cô chưa bao giờ nghĩ xem là mình đã trốn được hàn mặc phong biến thái bao nhiêu lần? Tỉ suất là bao nhiêu? Hình như là 0%. Mà chắc chắn chính là 0%. Ai nghĩ hắn còn tinh tường hơn cả chó điệp vụ. Cô từng nghĩ, nếu hắn là cho FBI thì chẳng tên tội phạm nào có thể thoát khỏi lỗ mũi hắn cả.
Mỗi khi cảm thấy không thoải mãi học bị strees thì boss hàn luôn có một sở thích bình dị trên cả bình dị, chính là bể bơi. Cho nên boss hàn đã quên mất nơi thư giãn lý tưởng này liền nhớ lại mà tìm đến người bạn bị bỏ rơi . Đứng trước phòng trong, hàn mặc phong thong thả cởi lần lượt áo vest, áo sơ mi
còn một nơi nào đó, trần bảo nhi yêu đời ngân nha hát cho khuây khoả nỗi lòng. Từ chân truyền đến sự trơn tuột, nhầy nhụa, cơn lạnh từ sống lưng truyền từ đợt. Cô nhìn xuống. Con vật màu đen tròn tròn trườn trên chân cô, làn da nó sóng sánh. Khoé miệng cô giật giật. Bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ, cô đẩy cửa nhảy ra ngoài, nhìn thấy ' ân nhân ' hàn mặc phong mà không ngần ngại hiểm trở đu lên người hắn, hai chân cặp ngang đai lưng , miệng không ngừng hét lên
- cứu tôi
hàn mặc phong nhăn mặt nhìn cô, người con gái này luôn làm cho hắn bất ngờ, mà điều bất ngờ cô dành cho hắn làm hắn phát điên
- rắn. Rắn
từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô chắc đang tập diễn hài kịch cho hắn xem. Biệt thự của hàn mặc phong mà cô làm như sở thú động vật, đến nhà kho còn chưa có lấy một con dán nói gì đến việc bể bơi của đại thiếu gia có rắn. Đây là câu chuyện hài hước nhất mà hắn nghe từ trước đến nay. Vừa hoang đường, vừa phi lý đến nỗi hắn không buồn nhếch miệng
- trong kia, trong kia, thật đấy
- tôi đau nói là em nói dối
trong tâm thức, dù không tin những việc cô nói là thật nhưng hắn vẫn nực cười tin theo. Và lúc đó, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thể tin tưởng cô một cách vô điều kiện như thế. Chưa nổi một bước chân, con vật đen sì trườn ra, từng lớp vảy trên đầu bóng nhẫy, con mắt đen lấy, cái miệng đỏ nhơn nhớt và cái lưỡi đen thụt ra thụt vào nhanh như chớp . Cô vừa nhìn thấy con vật, liền cặp chặt lấy người hắn hơn, miệng không ngừng truyền tin
- thấy chưa. Tôi nói rồi. Nó mà cắn chết tôi, tôi sẽ quay về bóp chết anh
- tôi chết trước hay em chết trước
- anh
hàn mặc phong thở dài. Rõ là biết cô đang vô cùng an toàn đến tuyệt đối vậy mà còn làm loạn. Chưa chết đã hét. Đây là bản tính ham sống sợ chết. Hắn không muốn hay nói cách khác là hắn ghét. Sau này hắn phải huấn luyện lại con người này.
Gió lạnh : mời các bạn cập nhật các chia sẻ, giải thích về truyện và thực hiện yêu cầu của các bạn đọc tại trang facebook Bảo bối thiên tài anh nhớ em Con vật đáng sợ không ngừng tiến lại hai người, trườn trườn tấm thân kinh tởm. Hắn mang vẻ mặt đằm đằm sát khí nhìn xuống vật thể kia, chân tiến sang một bên. Cảm thấy thân chủ đang di chuyển đến nơi nguy hiểm, trần bảo nhi lập tức la lối - anh muốn chết thì chết một mình đi. Tôi còn muốn sống tiếp vài chục năm nữa
hàn mặc phong tức giận bóp mạnh eo cô làm người cô đau điếng, liền im lặng. Chọc giận hắn rồi, chắc chắn là hắn đang giận đến điên người
hàn mặc phong nhăn mày, một phát dẫm nát đầu con vật. Tàn độc giết chết. Mắt tươi chảy ra nền gạch trắng, thân hình tròn trịa quằn quại lên xuống, vùng vẫy trong vô vọng rồi dừng hẳn. Cái chết đến nhanh
- xuống
- không- trần bảo nhi ôm lấy cổ hắn, rõ là cô chưa định hình hết mọi việc
- thích như vậy lắm sao?
- không- cô nhảy xuống, nhảy trúng vào thân con rắn.
Cô kinh ngạc hét lên
- a. . A. . .a . .
Cô liền nhanh chóng chạy ra bể bơi
- nó chết rồi- hàn mặc phong nhìn cô
- ừ
- vào đây làm gì?
Trần bảo nhi đứng sau cánh cửa, tay chỉ tay xuống nước. Hắn khó hiểu
- bơi hay tắm?
- anh điên sao?- cô trừng mắt nhìn hắn, đúng là đầu óc đen tối
- vào đây
- đừng vứt tôi xuống đó
- vào- hắn lớn tiếng
- ok. Đừng nóng giận- cô đi vào, dè chừng hắn
- nói!
- nói gì?- cô ngây ngô
hàn mặc phong đem sự đáng sợ dán lên người cô
- à. . . Ờ. . . Thì. . Là. . . - trần bảo nhi bị hàn mặc phong doạ cho chết khiếp, chỉ biết dùng hành động diễn tả, nhướm mày xuống đáy hồ- thế đấy
- không hiểu
- hãy nói là tôi không hiểu
- với em
- ừ - cô gật đầu
- em là gì của tôi
- là em của anh. Anh gọi tôi là em mà
- tôi vứt em xuống
- không. Tôi nói, anh đừng vứt tôi, tôi lấy sợi dây chuyền
- sợi dây chuyền
- đúng. Nó ở dưới đấy . Anh giúp tôi lấy đi
- tự lấy
- tôi không lấy được
- không liên quan
- nếu anh không lấy tôi sẽ. . . - cô chỉ tay vào mặt hắn
- sẽ?
- sẽ không nói chuyện với anh. Không nói. Don't speak
- tôi không phải là không hiểu em nói gì. Không cần nói tiếng anh
- nếu anh biết như vậy thì tốt- cô giơ ngón cái
- tôi được gì?
- được gì. Anh được nói chuyện với tôi còn đòi hỏi gì nữa
- là em được nói chuyện với tôi
- cái gì cũng được. Miễn là đừng giết tôi- cô bó tay trước sự cứng đầu của hắn
- hợp đồng làm người yêu
- sao?
- không đồng ý
- đồng ý- cô nhăn mặt chấp nhận
hàn mặc phong nhanh chóng lấy sợi dây chuyền lên cho cô
tối
cô ngồi trên giường, mắt chăm chú vào cuốn sách trước mắt. Chăm chú đến nỗi có kẻ lẻn vào cũng không biết. Chân mày hàn mặc phong nhíu lại với nhau, lại thêm một lần bị cho ra rìa. Hào quang của hàn mặc phong chỉ đen tối, mù mịt trong đối tượng là trần bảo nhi. Hắn ngồi xuống, trực tiếp ném tập giấy vào trước mặt cô.
- tên quái vô duyên nào vậy
- tôi
- a. . . Anh thật đẹp trai- cô chớp chớp mắt
- mắt em bị gì vậy? Có cần gọi hoàng quân không?
- anh! Hết nói- cô muốn đập đầu vào gối chết ngay tức thì.
Tại sao? Tại sao hắn lại đần ngu đến vậy !
- đọc đi
- đọc gì?- cô bực dọc gắt lên
đập vào mắt cô là dòng chữ đen, lớn và kinh hoàng đến nỗi cô suýt đột quỵ. Tiêu đề sao có thể trắng trợn như thế, lại còn gạch chân in đậm: Hợp đồng tình yêu
cô giở tiếp. Đọc những từ được đánh máy rõ ràng, in ra chuẩn xác mà máu cô đang muốn chảy ngược. Trần bảo nhi lúc hứa với hắn căn bản là không nghĩ hắn sẽ làm thật. Không. Cô vẫn nghĩ là hắn sẽ làm bởi từ trước tới nay chẳng có việc gì mà hắn nói mà không làm nhưng bản thân cô là một kẻ tinh quái, việc cô hứa với hắn là việc đầu lưỡi song trong lòng lúc hứa thì sung sướng nghĩ hắn . . . Đã sập bẫy. Ai ngờ cô mới chính là kẻ rơi vào tròng. Lần này thì cô không còn đường để mà lui. Một là chết, hai là tự tử. Đằng nào thì cũng không qua khỏi. Trần bảo nhi im lặng, nuốt nước bọt
- em nghĩ là qua được mắt tôi sao?
' ừ '. Trong lòng cô thầm nghĩ, ai ngu ngốc mới nói ra. Nói ra đầu miệng để cô chết sao? Cô không ngu dốt đến mức đó
- đọc đi. Tôi đã soạn nó từ chiều, nếu muốn thêm hãy nói với tôi
'thêm cái đầu anh. Muốn bớt còn không được lại thêm'. Cô nhìn tập hợp đồng dày như thế, lại là A4, chữ chi chít. Không biết là bao nhiêu khoản
- làm sao tôi đọc hết được
- không hết cũng phải đọc.Cả cuốn sách dày như thế còn đọc hết được
-là sách mà
-cứ xem như là sách
sách ư. Xem nó là sách,cuốn sách kinh khủng nhất đời cô
bắt đầu đọc
bên A hàn mặc phong, bên B trần bảo nhi. Gì mà hôn, anh- em, thực hiện nghĩa vụ của tình nhân.....
ngồi trước bể bơi quy mô lớn, trần bảo nhi chống cằm nhìn xuống đáy. Làm sao có thể lấy được nó? Trí não thiên tài của cô ở đâu rồi? Sợi dây chuyền quan trọng nhưng việc cô sợ nước cũng là cả một vấn nạn lớn
cộp. . . Cộp. . . Cộp
tiếng bước chân đều vang vọng khắp không gian. Cô giật mình. Một giây suy nghĩ rồi nhanh chống chui vào một góc nào đó. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích chạy trốn đến như vậy. Song cơ bản là nếu cô không chạy trốn thì lập tức sẽ bị hàn mặc phong bắt lại, đời cô là địa ngục mặc cho cô chưa làm gì cả. Chẳng hạn như lần chạy trốn này, cô chưa bao giờ nghĩ xem là mình đã trốn được hàn mặc phong biến thái bao nhiêu lần? Tỉ suất là bao nhiêu? Hình như là 0%. Mà chắc chắn chính là 0%. Ai nghĩ hắn còn tinh tường hơn cả chó điệp vụ. Cô từng nghĩ, nếu hắn là cho FBI thì chẳng tên tội phạm nào có thể thoát khỏi lỗ mũi hắn cả.
Mỗi khi cảm thấy không thoải mãi học bị strees thì boss hàn luôn có một sở thích bình dị trên cả bình dị, chính là bể bơi. Cho nên boss hàn đã quên mất nơi thư giãn lý tưởng này liền nhớ lại mà tìm đến người bạn bị bỏ rơi . Đứng trước phòng trong, hàn mặc phong thong thả cởi lần lượt áo vest, áo sơ mi
còn một nơi nào đó, trần bảo nhi yêu đời ngân nha hát cho khuây khoả nỗi lòng. Từ chân truyền đến sự trơn tuột, nhầy nhụa, cơn lạnh từ sống lưng truyền từ đợt. Cô nhìn xuống. Con vật màu đen tròn tròn trườn trên chân cô, làn da nó sóng sánh. Khoé miệng cô giật giật. Bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ, cô đẩy cửa nhảy ra ngoài, nhìn thấy ' ân nhân ' hàn mặc phong mà không ngần ngại hiểm trở đu lên người hắn, hai chân cặp ngang đai lưng , miệng không ngừng hét lên
- cứu tôi
hàn mặc phong nhăn mặt nhìn cô, người con gái này luôn làm cho hắn bất ngờ, mà điều bất ngờ cô dành cho hắn làm hắn phát điên
- rắn. Rắn
từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô chắc đang tập diễn hài kịch cho hắn xem. Biệt thự của hàn mặc phong mà cô làm như sở thú động vật, đến nhà kho còn chưa có lấy một con dán nói gì đến việc bể bơi của đại thiếu gia có rắn. Đây là câu chuyện hài hước nhất mà hắn nghe từ trước đến nay. Vừa hoang đường, vừa phi lý đến nỗi hắn không buồn nhếch miệng
- trong kia, trong kia, thật đấy
- tôi đau nói là em nói dối
trong tâm thức, dù không tin những việc cô nói là thật nhưng hắn vẫn nực cười tin theo. Và lúc đó, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thể tin tưởng cô một cách vô điều kiện như thế. Chưa nổi một bước chân, con vật đen sì trườn ra, từng lớp vảy trên đầu bóng nhẫy, con mắt đen lấy, cái miệng đỏ nhơn nhớt và cái lưỡi đen thụt ra thụt vào nhanh như chớp . Cô vừa nhìn thấy con vật, liền cặp chặt lấy người hắn hơn, miệng không ngừng truyền tin
- thấy chưa. Tôi nói rồi. Nó mà cắn chết tôi, tôi sẽ quay về bóp chết anh
- tôi chết trước hay em chết trước
- anh
hàn mặc phong thở dài. Rõ là biết cô đang vô cùng an toàn đến tuyệt đối vậy mà còn làm loạn. Chưa chết đã hét. Đây là bản tính ham sống sợ chết. Hắn không muốn hay nói cách khác là hắn ghét. Sau này hắn phải huấn luyện lại con người này.
Gió lạnh : mời các bạn cập nhật các chia sẻ, giải thích về truyện và thực hiện yêu cầu của các bạn đọc tại trang facebook Bảo bối thiên tài anh nhớ em Con vật đáng sợ không ngừng tiến lại hai người, trườn trườn tấm thân kinh tởm. Hắn mang vẻ mặt đằm đằm sát khí nhìn xuống vật thể kia, chân tiến sang một bên. Cảm thấy thân chủ đang di chuyển đến nơi nguy hiểm, trần bảo nhi lập tức la lối - anh muốn chết thì chết một mình đi. Tôi còn muốn sống tiếp vài chục năm nữa
hàn mặc phong tức giận bóp mạnh eo cô làm người cô đau điếng, liền im lặng. Chọc giận hắn rồi, chắc chắn là hắn đang giận đến điên người
hàn mặc phong nhăn mày, một phát dẫm nát đầu con vật. Tàn độc giết chết. Mắt tươi chảy ra nền gạch trắng, thân hình tròn trịa quằn quại lên xuống, vùng vẫy trong vô vọng rồi dừng hẳn. Cái chết đến nhanh
- xuống
- không- trần bảo nhi ôm lấy cổ hắn, rõ là cô chưa định hình hết mọi việc
- thích như vậy lắm sao?
- không- cô nhảy xuống, nhảy trúng vào thân con rắn.
Cô kinh ngạc hét lên
- a. . A. . .a . .
Cô liền nhanh chóng chạy ra bể bơi
- nó chết rồi- hàn mặc phong nhìn cô
- ừ
- vào đây làm gì?
Trần bảo nhi đứng sau cánh cửa, tay chỉ tay xuống nước. Hắn khó hiểu
- bơi hay tắm?
- anh điên sao?- cô trừng mắt nhìn hắn, đúng là đầu óc đen tối
- vào đây
- đừng vứt tôi xuống đó
- vào- hắn lớn tiếng
- ok. Đừng nóng giận- cô đi vào, dè chừng hắn
- nói!
- nói gì?- cô ngây ngô
hàn mặc phong đem sự đáng sợ dán lên người cô
- à. . . Ờ. . . Thì. . Là. . . - trần bảo nhi bị hàn mặc phong doạ cho chết khiếp, chỉ biết dùng hành động diễn tả, nhướm mày xuống đáy hồ- thế đấy
- không hiểu
- hãy nói là tôi không hiểu
- với em
- ừ - cô gật đầu
- em là gì của tôi
- là em của anh. Anh gọi tôi là em mà
- tôi vứt em xuống
- không. Tôi nói, anh đừng vứt tôi, tôi lấy sợi dây chuyền
- sợi dây chuyền
- đúng. Nó ở dưới đấy . Anh giúp tôi lấy đi
- tự lấy
- tôi không lấy được
- không liên quan
- nếu anh không lấy tôi sẽ. . . - cô chỉ tay vào mặt hắn
- sẽ?
- sẽ không nói chuyện với anh. Không nói. Don't speak
- tôi không phải là không hiểu em nói gì. Không cần nói tiếng anh
- nếu anh biết như vậy thì tốt- cô giơ ngón cái
- tôi được gì?
- được gì. Anh được nói chuyện với tôi còn đòi hỏi gì nữa
- là em được nói chuyện với tôi
- cái gì cũng được. Miễn là đừng giết tôi- cô bó tay trước sự cứng đầu của hắn
- hợp đồng làm người yêu
- sao?
- không đồng ý
- đồng ý- cô nhăn mặt chấp nhận
hàn mặc phong nhanh chóng lấy sợi dây chuyền lên cho cô
tối
cô ngồi trên giường, mắt chăm chú vào cuốn sách trước mắt. Chăm chú đến nỗi có kẻ lẻn vào cũng không biết. Chân mày hàn mặc phong nhíu lại với nhau, lại thêm một lần bị cho ra rìa. Hào quang của hàn mặc phong chỉ đen tối, mù mịt trong đối tượng là trần bảo nhi. Hắn ngồi xuống, trực tiếp ném tập giấy vào trước mặt cô.
- tên quái vô duyên nào vậy
- tôi
- a. . . Anh thật đẹp trai- cô chớp chớp mắt
- mắt em bị gì vậy? Có cần gọi hoàng quân không?
- anh! Hết nói- cô muốn đập đầu vào gối chết ngay tức thì.
Tại sao? Tại sao hắn lại đần ngu đến vậy !
- đọc đi
- đọc gì?- cô bực dọc gắt lên
đập vào mắt cô là dòng chữ đen, lớn và kinh hoàng đến nỗi cô suýt đột quỵ. Tiêu đề sao có thể trắng trợn như thế, lại còn gạch chân in đậm: Hợp đồng tình yêu
cô giở tiếp. Đọc những từ được đánh máy rõ ràng, in ra chuẩn xác mà máu cô đang muốn chảy ngược. Trần bảo nhi lúc hứa với hắn căn bản là không nghĩ hắn sẽ làm thật. Không. Cô vẫn nghĩ là hắn sẽ làm bởi từ trước tới nay chẳng có việc gì mà hắn nói mà không làm nhưng bản thân cô là một kẻ tinh quái, việc cô hứa với hắn là việc đầu lưỡi song trong lòng lúc hứa thì sung sướng nghĩ hắn . . . Đã sập bẫy. Ai ngờ cô mới chính là kẻ rơi vào tròng. Lần này thì cô không còn đường để mà lui. Một là chết, hai là tự tử. Đằng nào thì cũng không qua khỏi. Trần bảo nhi im lặng, nuốt nước bọt
- em nghĩ là qua được mắt tôi sao?
' ừ '. Trong lòng cô thầm nghĩ, ai ngu ngốc mới nói ra. Nói ra đầu miệng để cô chết sao? Cô không ngu dốt đến mức đó
- đọc đi. Tôi đã soạn nó từ chiều, nếu muốn thêm hãy nói với tôi
'thêm cái đầu anh. Muốn bớt còn không được lại thêm'. Cô nhìn tập hợp đồng dày như thế, lại là A4, chữ chi chít. Không biết là bao nhiêu khoản
- làm sao tôi đọc hết được
- không hết cũng phải đọc.Cả cuốn sách dày như thế còn đọc hết được
-là sách mà
-cứ xem như là sách
sách ư. Xem nó là sách,cuốn sách kinh khủng nhất đời cô
bắt đầu đọc
bên A hàn mặc phong, bên B trần bảo nhi. Gì mà hôn, anh- em, thực hiện nghĩa vụ của tình nhân.....
/134
|