Những điều khoản yêu cầu trắng trợn làm cô 'cười' không ra nước mắt
- thế nào?
- phải nhất thiết thế sao?- cô nhìn hắn
- phải
- nhưng tôi không yêu anh- cuối cùng cô cũng tìm được lý lẽ . Quá thuyết phục
- sau này yêu
cái kiểu lý lẽ gì thế này. Cô có bẻ lại được không? Có. Chắc chắn cô phải bẻ lại được hắn
- nhưng mà. . . .
- không ký- hàn mặc phong ngờ vực
- thì sao?- cuối cùng cô cũng chịu lật bài ngửa
- tôi vứt em xuống bể bơi
- không. Tôi ký. Anh nói là tôi không ký chứ- cô vội níu lấy tay hắn
- tốt- hàn mặc phong búng tay vào trán cô
- mai ký. Bây giờ tôi không muốn- cô dè chừng, bên sau là một âm mưu to lớn
- được. Bắt đầu đi
- bắt đầu gì?- cô căng mắt nhìn hắn khó hiểu
- điều hai
trần bảo nhi tay nắm thành quyền. Tên khốn nạn biến thái này, bắt cô hôn hắn sao. Không bao giờ
- sao?
- không được. Tôi bị đau răng a- cô giả vờ ôm mặt
- tôi tính rủ em đi ăn kem. Nếu thế thì thôi- hàn mặc phong đứng dậy, xoay lưng bước ra khỏi phòng
- khoan đã- cô nhảy xuống giường, chạy lại chắn trước mặt hắn
khoé miệng hàn mặc phong nhếch lên
- tôi không đau răng nữa. Đi thôi
- hôn tôi trước. Tôi sẽ cho em đi
trần bảo nhi lại lập tức ôm má, mặt nhăn nhó
- tại sao lại đau nữa rồi. Anh đi đi. Tôi phải ngủ.
Cô chạy nhanh lên phòng. Hàn mặc phong phì cười bước ra khỏi
--- chương 20 Học viên mới---
một thân hình nhỏ bé rón rén đi ra khỏi phòng
- định đi đâu
trần bảo nhi giật mình, quay lại, cười xoà
- đi học
- hợp đồng - hắn đi lại phía tủ, tiện tay lấy áo vest
- hợp đồng nào?
- hợp đồng tình yêu
- tôi chưa bao giờ nghe cái tên quái dị như vậy. Tôi còn phải đi học
rầm. Trần bảo nhi ôm đầu nhìn cánh cửa, đạp liên tiếp vào
- dám giở trò lật lọng với tôi
- không có
- nếu còn muốn sống, em nên hiểu tôi- hàn mặc phong chống tay lên cửa, ghé sát mặt cô mà đe doạ
- tôi làm ướt rồi
nói như thế, hắn ruốt cuộc cũng chẳng làm gì được cô
- tôi có bản khác?
- sao?- trần bảo nhi kinh ngạc
- không muốn
- muốn. Muốn
chữ ký đẹp dễ của cô bên chữ ký ma quái của tên biến thái khiến cô đau khổ tột cùng đi xuống , không hề liếc nhìn bàn ăn. Đấu tranh đòi tự do là phương thức để cô thoát khỏi tên ác quỷ này. Nhưng tại sao. . . Tại. . Sao. . . Ông trời lại bất công đến như vậy. Thức ăn ngon làm cô từ bỏ ý nghĩ tuyệt thực.
Đại học hàn gia
lớp Avip
trần bảo nhi đi sau giáo sư won làm thu hút tất thảy mọi sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là mấy nam sinh rất đẹp trai nha. Nhưng nhờ lá chắn bảo vệ vô cùng an toàn của giáo sư won khó tính nên cô bây giờ vẫn nguyên vẹn. Giáo sư won chính là huyền thoại của học sinh học viện hàn gia, một lão sư vô cùng khó tính, khó tính đến nỗi ế vợ. Từ trước đến nay, vị học sinh mở hài lòng chỉ có boss hàn. Về chuyện học tập thi cử thì học viên luôn giống như lửa cháy mông với vị giáo sư yêu quý này. Cuộc đời cô gặp phải hai người đàn ông biến thái là giáo sư won và hàn mặc phong không biết đã với đường cùng hay chưa. Bước vào lớp học ,gần 40 học viên đứng dậy nghiêm túc. Trần bảo nhi đưa con mắt tò mò dán lên những con người xa lạ mà mình sắp sống chung
- đây là học viên mới của lớp, em ấy tên là trần bảo nhi
phía dưới lớp, một cô gái sắc mặt tái đi, bàn tay cầm bút không vững, liên tục run lên, mắt kinh ngạc nhìn người con gái phía trên bục giảng
- chỗ ngồi của em ở bên cạnh trần bảo linh
ngay lập tức người con gái mang tên trần bảo linh đứng dậy, nhìn cô chưa hết kinh ngạc. Trần bảo nhi mỉm cười, đẹp hơn nắng sớm với cô bạn cùng bàn. Trong mắt cô, trần bảo linh rất xinh, nhìn qua rất dễ mến và cũng có một chút gì đó thân thuộc. Song trong mắt trần bảo linh liệu có xem cô là một người bạn? Giờ học bắt đầu, suốt giờ học, trần bảo linh không hề nói với cô một chút gì. Ngay cả việc cô bắt chuyện cũng không thèm trả lời. Lần đầu tiên trần bảo nhi chủ động bắt chuyện và tìm bạn kết giao mà đã thất bại như thế thì. . . Sau này cô sẽ không bắt chuyện nữa, ai bảo cô hôm nay bỗng dưng muốn tìm bạn chứ. Cũng là vì người ta có chút khinh thường cô. Từ lúc gặp trần bảo linh, cô luôn mang cảm giác có chút gì đó thân thuộc nhưng cũng xa lạ, có chút căn ghét và hình như cô đang cảm thấy nhỏ vô hình dung như đang sợ hãi cô thì phải
cuối cùng thì cũng kết thúc ngày học đầu tiên. Trần bảo nhi chán nản nhìn trời đất bao la. Trường nổi tiếng có khác, học sinh toàn được đưa đón bằng ôtô bằng không thì cũng có xe riêng.Chỉ mình trần bảo nhi cô lang thang đi bộ
Tại sao lúc này trần bảo nhi lại có tâm trạng nhớ đến hàn mặc phong siêu biến thái. Hắn cũng có siêu xe thể thao nha, rất đẹp là đằng khác mặc dù cô không biết đó là hàng thật hay hàng giả. Giá như lúc này hắn có mặt ở đây thì sao? Cô cũng sẽ như bọn họ nhỉ? Vậy mà hồi sáng trắng trợn bắt cô ký vào hợp đồng để làm bạn gái hắn cơ đấy. Đúng là chẳng được chút quyền lợi gì cả.
Chợt. Phía trước, một chiếc xe đen đậu bên cổng lớn, người con trai đứng quay lưng với cô. Không phải hàn mặc phong. Chắc chắn là không phải hắn. Cô sững lại, chẳng hiểu sao tim cô đập nhanh và đôi lúc lại bóp nghẹn lại, mắt như muốn khóc và chân vô thức muốn chạy lại nhanh. Rồi. Một cô gái đến bên, bóng hình đó, gương mặt đó, cô không thể nhìn được. Trần bảo linh đứng bên cạnh, đầu hơi cúi thấp xuống, miệng xinh khẽ cười tươi, rồi hai người bước vào xe và đi qua cô. Còn trần bảo nhi, vẫn đứng yên, muốn đuổi theo nhưng không thể. Người con trai đó. Anh ta là ai. . .
Bít. Bít. Tiếng còi xe kéo cô lại thực tại. Trần bảo nhi vội tránh đường nếu không muốn vào viện, tiếp tục chiến đấu với con đường dài về tù phía trước
tối. Trần bảo nhi ngồi bên bàn học, chiến đấu với cả một đống bài luận của giáo sư khó tính. Cô chưa bao giờ thấy mình bất lực trước bài vở như thế. Từ khi gặp hàn mặc phong, số cô đen như mực tàu vậy. Vừa bước vào học đã phải chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ. Tuy là học lớp Avip nhưng vì mới vào, đúng hơn là mới học một buổi nên cô buộc phải đăng ký vào lớp học ôn buổi tối. Trần bảo nhi cần phải tập trung vào đống sách vở dày cộp này. Hàn mặc phong đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng của bạn gái đầy giấy vo lại vứt lung tung bừa bãi. Còn cô đang ngồi viết vẽ trên giấy, sách vở giăng ra khắp bàn. Từ lúc về nhà, sau khi xơi xong bữa tối, cô liền lao đầu vào phòng. Không quan tâm đến sống chết của hắn. Không phải là không quan tâm mà là không thấy mặt mũi hắn đâu cả nên cô cũng không tiện để ý
- đang làm gì vậy?
Cô không trả lời, mà cũng không muốn trả lời. Bản thân đang bực tức, im lặng là cách cô kìm nén cơn nóng nảy của mình. Bút vạch lên giấy, mặt đăm chiêu, người phía sau thì không ngừng làm phiền. Trần bảo nhi có muốn kìm chế cũng khó. Cô cắn môi dưới, quay đầu lại, tính đâm cái bút vào đầu hàn mặc phong. Tim cô lại đập nhanh hơn. Gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, gần cô đến nỗi chính cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Hàn mặc phong luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc, đặt lên môi cô một nụ hôn dây dưa khó tả.
- giáo sư won - hàn mặc phong nhìn đống giấy tờ lộn xộn
- anh cũng biết ông ta sao?
Hàn mặc phong nhìn cô nằm gục trên bàn, trong lòng có chút khó chịu liền kéo cô vào lòng mình. Trần bảo nhi vội đẩy hắn, lần đầu tiên cô tiếp xúc quá thân mật với một người đàn ông , lại xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy, làm cô vô cùng bối rối. Với cô, cô chưa từng nếm trải cảm giác yêu đương, càng không mùi vị ngọt đắng. Không phải vì cô không có ai theo đuổi mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao, bản thân cô khi đứng trước mặt hàn mặc phong thì dường như không phải là cô nữa. Số người theo đuổi cô, cô không nhớ rõ, nhưng cách cô đuổi họ thì cô nhớ rất rõ. Một bạn nam được cô tặng hẳn một chậu nước giặt đồ, người khác là bị cô dọa chết khiếp, một kẻ bị cô đánh cho tả tơi. . . Đôi lúc cô đã nghĩ mình quá dữ dằn với người khác giới. Nhưng tại sao cô không làm thế với hàn mặc phong. Hàn mặc phong không hề theo đuổi cô như những kẻ ngu ngốc khác. Hắn mang một bản chất chiếm hữu độc quyền khiến cô không thể thoát nổi, chỉ để mặc hắn làm gì thì làm
- em đang nghĩ gì - không có gì?- cô phủ nhận
- giáo sư won rất tốt
- không một tốt một chút nào. Ông ấy dữ dằn với tôi, còn cằn nhằn về những người khác. Nghe nói ông ta chỉ thích một người người là hàn gì gì đó, hắn ta chắc cũng thô thiệt, dữ dằn, mặt hàng ngày như khỉ ăn ớt . Tôi không thích ông ấy- cô nói
- vậy sao?- mặt hắn đen lại
- anh không biết đâu. Chắc anh nằm mơ cũng không học được ở đó nhỉ? Học viên ở đó rất giàu có, chỉ toàn ôtô đắt tiền, được chở đi hoặc có xe riêng. Chỉ mình tôi đi bộ. Tôi thấy họ chẳng học hành gì cả. Căn bản là ngồi nghe cho có lệ. Thế mà cũng được vào lớp đó. Nhìn xem tôi ghi chép cứng hết cả tay- trần bảo nhi bực dọc đưa tay lên trước mặt hắn
trong mắt hàn mặc phong đó chính là một hành động làm nũng.
Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy tay cô, bóp nhè nhẹ
- em có thể không ghi
- nếu không chịu học, chắc tôi đi làm bụi đời. Tôi nghèo còn họ giàu, họ có cả công việc ngon lành còn tôi thì phải chạy vạy nộp hồ sơ. Đã vậy họ còn rất kiêu căng. Đặc biệt là những người con gái- chẳng biết từ lúc nào, trần bảo nhi đã tự đầu vào ngực hắn, áp tai vào nghe nhịp tim đang đập bình ổn trong lồng ngực, bàn tay không tự chủ mà đưa lên đặt vào nơi tình yêu được ẩn giấu, cảm giác bình an bủa vây
- vì họ ghen tỵ
- ghen gì?
- em đẹp hơn họ
trần bảo nhi chợt cười. Cô thích cảm giác này, bây giờ cô mới biết mình thích cái cảm giác đó biết nhường nào. Cảm giác nằm gọn trong lòng ai đó, tựa vào bờ ngực vững chãi, cảm nhận mùi hương, vòng tay siết chặt. Còn chiếc cằm nghiêm nghị đặt vào trán cô, nghe giọng nói gần và cảm nhận được hơi ấm từ anh. Có lẽ cô không biết, hàn mặc phong đã bước vào tim cô và ngự trị trong đó rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn đối diện và chấp nhận mà thôi. Tay trần bảo nhi ấn ấn trên ngực hắn theo nhịp tim đập. Hàn mặc phong cúi xuống nhìn cô đang thích thú với con tim mình
- hàn mặc phong , tim anh đang đập này, nó đập rất mạnh a
- nó đang nói nó yêu em.
Trần bảo nhi im lặng. Cô không biết phải nói gì cả. Cô đủ hiểu câu nói đó mang nghĩa như thế nào. Cô muốn trốn tránh và cô đang trốn tránh sự thật đó
- tôi cần phải làm tiếp - cô đẩy người ngồi dậy
- nghỉ đi, không cần đi. Em sẽ mệt đấy- hắn yêu chiều vuốt tóc cô
- không. Nếu ông giáo sư đó kiểm tra thì sao? Vả lại tôi còn phải đi học vào buổi tối nữa
- buổi tối?
- tôi cần thêm kiến thức. Anh ra ngoài đi
hàn mặc phong nhìn cô, rồi bất ngờ kéo cô vào lòng mình,hôn nhẹ lên trán cô. Trần bảo nhi cắn môi, cái cảm giác vừa muốn ôm nhưng lại không dám khiến cô khó chịu. Cuối cùng, cô quyết định không ôm.
Khuya. Hàn mặc phong rời khỏi phòng làm việc, và nơi đầu tiên hắn ghé qua chính là phòng của cô. Chưa bao giờ hắn biết quan tâm đến ai khác và càng không biết đến người khác giới. Chẳng phải bản thân hắn sinh ra đã như thế, trải qua những nỗi đau, hắn đã tự biến mình thành như thế. Lần đầu tiên gặp cô, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm toàn bộ giác quan khiến hắn đôi lúc cũng không thể hiểu nổi. Đèn vẫn sáng, bài vở trên bàn thêm lộn xộn, giấy rác được vứt nhiều hơn và riêng cô thì đang nằm gục xuống bàn. Hắn đến bên cô, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường. Một thân hình cao lớn đi đi lại lại quanh phòng, thoáng chút, căn phòng bừa bộn lúc nãy đã trở nên sạch sẽ. Hàn mặc phong đứng trước bàn, nhìn ánh sáng vàng ươm trải lên màu giấy trắng tinh tươm, cây bút lăn lóc một góc, những nét chữ thanh thoát trên giấy. Từ khoé miệng cong lên
- tên biến thái, anh đang làm gì ở đó- một giọng nói tại lên từ phía sau
hắn xoay người, chiếu thẳng ánh nhìn vào cô. Trên giường, trần bảo nhi ôm chăn, mắt mơ màng nhìn hắn
- điên thật. Trong mơ cũng gặp hắn- cô ngã xuống giường
cộp
đầu cô đập vào thành trên giường. Hàn mặc phong nhăn mặt. Vụng về đến thế là cùng. Trần bảo nhi trên giường lăn qua lăn lại, ôm cái đầu đang đau
- đau chết đi được. Tất cả là tại tên biến thái đó
- anh chưa làm gì em- hàn mặc phong tiến lại, ngồi xuống bên giường, ôm đầu cô gối lên bụng mình, xoa xoa chỗ đau. Trần bảo nhi lại tức ngoan ngoãn nằm im, cảm nhận sự quan tâm không mấy dịu dàng từ hắn
- mẹ. . . Mẹ à- cô dụi dụi vào người hắn
- anh không phải mẹ em. . . Ừm. . . Là bạn trai. . . Nghĩa là chồng ấy- hàn mặc phong khó khăn diễn đạt những cụm từ sến súa và dài dòng nhất thời đại trong từ điển của boss lạnh lùng
- mẹ . . .mẹ . .
Hắn thật sự muốn cáu với cô,muốn bóp chết cô ngay. Nhưng trong tình yêu,đàn ông phải nhường nhịn nha. Đành chịu. Ai bảo chính hắn tự định nghĩa và áp dụng triết lý tình yêu vào chính bản thân mình cho nên là không được hối hận. Hàn mặc phong nằm xuống, một phần nào đó hắn đã phụ thuộc vào trần bảo nhi. Có cô, hắn cảm thấy cuộc sống không chỉ có một màu và hắn cũng chưa nghĩ đến việc một ngày cô không có ở bên cạnh. Nếu thật sự một ngày không còn tồn tại người tên trần bảo nhi nữa, trần bảo nhi mà hắn yêu thương, hắn sẽ như thế nào?
/134
|