Chương 17: Cậu, cháu không mang thai (3)
Tần Sắt khẩn trương đầu đầy mồ hôi, vội vàng chối: "Cháu không... cháu oan quá mà, vừa rồi là bất ngờ, là tài xế không lái xe tốt, cháu thật sự không cố ý..."
Cố Cảnh Uyên lạnh nhạt nói: "Em có!"
Trên mặt anh viết mấy chữ không cho phản bác, Tần Sắt chính là đang quyến rũ anh!
Tần Sắt khóc không ra nước mắt, luôn cảm thấy nói chuyện với Cố Cảnh Uyên thật sự như hai thế giới vĩnh viễn không kết nối được.
Phải, vừa rồi tay cô đụng vào chỗ không nên, nhưng cô....Nhanh chóng thu lại rồi, nếu cô thật sự muốn quyến rũ anh, thì sẽ nắm không buông đâu!
Tần Sắt dứt khoát cắn răng, nói: "Vậy được, anh nói quyến rũ thì là quyến rũ đi, nhưng anh..."
Cố Cảnh Uyên khẽ hất hàm ánh mắt lạnh lùng, giống như chú mèo lười cao quý, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, dường như muốn nói: Xem kìa, xem kìa, tôi biết ngay mà, em đang quyến rũ tôi!
Tần Sắt nhắm mắt nói: " Nhưng... Anh....Anh cũng ôm mà, tôi có cố gắng cũng vô dụng, tôi biết, bây giờ anh chắc chắn rất chán ghét tôi, cảm thấy tôi chẳng biết xấu hổ, anh coi như tôi không biết xấu hổ đi, nếu không... Bây giờ anh ném tôi ra ngoài đi, tôi bảo đảm sẽ cút xa, tôi... Á..."
Xe lại nghiêng một cái, Tần Sắt kêu lên một tiếng, sau đó giọng nói của cô hơi thoáng ngừng lại.
Toàn thân căng thẳng, hóa đá, không nhúc nhích.
Môi cô dán chặt trên môi Cố Cảnh Uyên, kín kẽ, không một chút khe hở!
Ánh mắt Cố Cảnh Uyên lạnh lùng, cứ như đang phóng ra mười triệu cây đao, chỉ cần Tần Sắt động một cái, là có thể chém cô thành trăm mảnh.
Lần này Tần Sắt khóc thật, thực tế quá tàn khốc, số mệnh quá trêu người.
"Cố tổng, cô Tần, thật... Thật xin lỗi, mới vừa rồi... Có đứa con nít đột nhiên lao ra ngoài, cho nên..." Tài xế sợ hãi, giọng nói cũng run lên.
Tần Sắt nuốt nước miếng, lặng lẽ muốn rút lui, nhưng cô mới vừa động một cái, đã Cố Cảnh Uyên đè lại.
Thân thể hai người dán nhau càng chặt hơn, Cố Cảnh Uyên nói: "Tôi thấy được cố gắng của em."
Trên mặt Tần Sắt viết dấu hỏi chấm?
Cố gắng?
Anh nói, cô cố gắng quyến rũ anh sao?
Tần Sắt cố gắng lắc đầu, nhưng không biết nên nói như thế nào...
Bỗng nhiên, người cô run lên, trên mặt thoáng qua chút sợ hãi, mắt đỏ, hít hít cái mũi: "Cậu, cháu thật sự không cố ý..."
Bởi vì răng cô làm sứt môi dưới của Cố Cảnh Uyên, máu đỏ thẫm đang chậm rãi chảy ra, dính ở trên môi, khiến gương mặt vốn lạnh lùng của anh lại thêm chút yêu nghiệt.
Tần Sắt sợ hãi nhanh tay lau đi, nhưng cô nằm ở trong ngực anh, đưa tay sờ môi anh, hành động đó nhìn thế nào cũng thấy mập mờ.
Hơn nữa, cô cảm thấy thân thể Cố Cảnh Uyên đã thay đổi, trải qua lần giao lưu trong khách sạn lần trước, Tần Sắt đã biết, phía dưới chống cô là thứ gì, cô không dám lộn xộn nữa, cô ngửa đầu nhìn Cố Cảnh Uyên, chân thành nói: "Tôi... Không có quyến rũ anh, thật đó, xin anh tin tưởng, tôi... Thật ra tôi là cô gái tốt, tôi rất... Đơn thuần..."
Thấy Cố Cảnh Uyên, cô liền kinh sợ chứ nào dám quyến rũ.
Lá gan của cô đã sớm dùng hết từ lần trước rồi.
Bây giờ cô hối hận muốn chết vì hành động đường đột lần trước của mình.
Cố Cảnh Uyên lạnh lùng nói: "Em ngốc thì tôi tin."
"Chuyện lần trước, tôi đã rất hối hận, mấy ngày nay ăn ngủ không yên, ngày đó tôi thật sự không nên tìm anh, tôi..."
Bên hông căng thẳng, Tần Sắt hít một hơi, cảm giác eo mình sắp bị siết gãy, cô nghe được giọng nói của Cố Cảnh Uyên vang lên bên tai: "Vậy em còn muốn tìm ai?"
/2845
|