Chương 18: Cậu, cháu không mang thai (4)
Nguy hiểm!
Giây phút đó, Tần Sắt cảm thấy hai chữ này giống như đã thành lưỡi dao sắc bén đặt ngang trên cổ, cô sợ hãi toàn thân đều nổi da gà.
Người đàn ông Cố Cảnh Uyên này, thật sự quá đáng sợ!
Nếu sớm biết như thế, Tần Sắt có bị đánh chết cũng sẽ không dựa vào bên người anh.
Tần Sắt thật sự không biết nên làm cái gì cho phải, cô nhận thua, nói cô quyến rũ cô cũng nhận, còn muốn thế nào nào nữa!
Tần Sắt đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Cảnh Uyên: "Anh, anh..... Bình tĩnh lại, tôi.... Tôi không muốn tìm ai cả, lúc ấy tôi....Chỉ là đầu óc nóng lên, nhìn.... Thấy sắc đẹp của anh không thể nào....Tự kiềm chế, nên không nhịn được, mặt dày vô sỉ... Quyến, quyến rũ... Tôi..."
Tần Sắt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi, mắt... Ánh mắt rất cao, người bình thường, tôi... Tôi đều coi thường, chủ yếu là... Là, sức hấp dẫn của anh quá lớn, tôi... Tôi không kiềm chế được, thật ra tôi không nghĩ... Không nghĩ tới sẽ thành công, tôi đã thật sự ý thức được sai lầm của mình, không dám cầu xin anh tha thứ, nhưng xin anh hãy... Đại nhân không chấp tiểu nhân, để cho tôi một con đường sống..."
Tần Sắt vui mừng mặc dù lúc này đầu lưỡi mình níu lại, nhưng cũng may còn dùng được, cô không thể để Cố Cảnh Uyên biết, ngày đó cô đặc biệt muốn cắm sừng Thẩm Duệ, vừa vặn nhìn thấy anh, cho nên đầu óc nóng lên.
Tạm thời cô còn phải giấu kỹ cái nhược điểm này, bằng không nếu để cho người khác biết, bí mật không còn là bí mật, làm sao cô áp chế được Thẩm Duệ nữa?
Tần Sắt nhớ mẹ cô từng nói, bất cứ lúc nào, chỉ cần nịnh bợ được thì đường sống sẽ vẫn còn.
Càng hoảng, càng phải bình tĩnh.
Vì vậy Tần Sắt cất lương tâm đi, chân thành khen Cố Cảnh Uyên một chút.
Không biết có phải nịnh hót có tác dụng hay không, Tần Sắt cảm giác sát khí trên người Cố Cảnh Uyên có vẻ tan đi không ít.
"Phải không?"
Tần Sắt gật đầu liên tục: "Dạ, phải phải... Anh không biết, từ đầu tới chân anh đều tỏa ra mị lực, khiến tôi căn bản không khống chế được..."
Cố Cảnh Uyên châm chọc: "Tôi thấy em bây giờ... Cầm giữ rất tốt nha!"
Tần Sắt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Anh... Không biết, tôi thật ra... Dùng hết toàn lực khống chế đó, dù sao... Tôi, tôi cũng là một phụ nữ có chồng, danh tiếng của tôi thì không sao, nhưng.... Không thể làm liên lụy đến thanh danh một đời của anh, anh nói có phải không?"
"Ha..."
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Tần Sắt reo lên.
Cô thử nói: "Bằng không anh buông ra trước, chúng ta có gì từ từ nói..."
Cố Cảnh Uyên cười nhạt: "Buông? Để cho em tiếp tục quyến rũ tôi sao?"
Tần Sắt vội vàng lắc đầu: "Không không, cậu xin cậu tin tưởng cháu, cháu tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện không bằng cầm thú đó..."
Nhưng Tần Sắt cảm thấy, Cố Cảnh Uyên hiển nhiên không tin cô bởi vì anh không có buông ra.
Điện thoại di động vẫn còn đang vang lên, Tần Sắt đáng thương nhìn Cố Cảnh Uyên.
Anh lành lạnh nói: "Nghe đi!"
Tần Sắt không thể làm gì khác hơn là tốn sức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn một cái là Thẩm Duệ gọi tới, Tần Sắt không nói hai lời lập tức cúp điện thoại, còn chưa đụng tới, trong tay đã không còn gì, điện thoại di động đã bị rút đi.
Ánh mắt Cố Cảnh Uyên lạnh nhạt quét qua Tần Sắt.
Cô lấy lòng nói: "Cậu... Cậu... Bây giờ chuyện của chúng ta tương đối quan trọng, anh ta... không cần để ý tới..."
Cố Cảnh Uyên cười với cô một tiếng, nụ cười kia khiến hô hấp Tần Sắt cứng lại, tim đập như sấm, sau đó... Trơ mắt nhìn anh trượt qua màn hình, điện thoại kết nối!
/2845
|