Chương 351: Chia ra đánh
Chúng tôi bắt xe đưa Ôn Hân về nhà trước, sau đó mới về khách sạn. Vì đã muộn, nên chúng tôi đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, tôi vẫn chưa thể yên tâm, nên lại lấy điện thoại gọi cho nhóm Bansha, nhưng điện thoại của ông ta vẫn không có tín hiệu.
Vì trước đó, tôi đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nhưng không thấy ai trả lời, giờ gọi thì cũng không có tín hiệu, chắc bọn họ vẫn đang ở trên máy bay, vì thế tôi không nghĩ ngợi gì nữa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa thì thấy cô hoa khôi cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị Tề Vũ Manh đi vào nói: “Phương Dương, chúng tôi có tin của Lương Thành rồi”.
Tôi vốn đang thấy buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy tin tức này, đã lập tức tỉnh như sáo, vội hỏi: “Lương Thành? Tin gì vậy?”
Lương Thành chính là tên cầm đầu tổ chức mà Tề Vũ Manh đã cử người đi theo dõi, vì nhóm ba tên đầu cua đã về thế giới bên kia, nên Lương Thành chính là hi vọng cuối cùng của chúng tôi.
Tôi cứ tưởng sẽ phải chờ lâu lắm, nào ngờ bây giờ, người cảnh sát nằm vùng đó đã truyền tin về, điều này sao có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?
“Người cảnh sát nằm vùng của chúng tôi nói, hôm nay Lương Thành giả vờ về nhà, nhưng thật ra gã chỉ ở nhà đến mười hai giờ là đi. Dáng vẻ trước khi đi rất vội vã, quan sát phương hướng thì giống như gã đang đi đến một hộp đêm”.
Bây giờ, tôi mới chú ý thấy Tề Vũ Manh vẫn đang mặc bộ đồng phục cảnh sát. Có lẽ sau khi đưa đám người mà Cung Chính Vinh sai đến quán bar làm loạn đi, cô ấy vẫn luôn bận rộn thẩm vấn, chưa có cơ hội về nhà.
Tôi mềm lòng nói: “Cảnh sát Tề, bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi, hay cô đi ngủ một giấc đi, để tôi và Triệu Thư Hằng qua đó”.
Vì hôm nay, tạm thời chúng tôi không cần phải lo lắng đến sự uy hiếp của nhà họ Cung nữa, nên Triệu Thư Hằng đi về phòng của mình, chứ không ngủ cùng phòng với tôi nữa.
Tề Vũ Manh lắc đầu nói: “Nếu bây giờ tôi không xuất phát, lát nữa có lẽ sẽ mất tin của Lương Thành. Điều quan trọng hơn đây là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta bắt được người liên lạc với Lương Thành thì kiểu gì cũng có thể tra rõ ngọn ngành và tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Nếu thế lực thứ ba sa lưới, ngày cứu La Nhất Chính ra sẽ không còn xa nữa”.
Dù trong ánh mắt của Tề Vũ Manh có đầy vẻ hăng hái, nhưng gương mặt cô ấy thì hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy Tề Vũ Manh kiên quyết như vậy, tôi đành phải đồng ý, để cô ấy đi gọi Triệu Thư Hằng trước, còn tôi nhanh chóng thay đồ để có thể xuất phát được ngay.
Triệu Thư Hằng vốn là cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, nên chưa quen với tình huống đêm hôm đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Cửa còn chưa mở, nhưng chúng tôi đã nghe thấy tiếng mẳng chửi của anh ta truyền tới. Tôi cạn lời, gõ cửa nói: “Triệu Thư Hằng, là tôi, Phương Dương đây! Mau mở cửa ra, có chuyện rồi”.
Nghe thấy giọng tôi, tiếng nói trong phòng mới ngừng lại. Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng đã mặc đồ, ra mở cửa. Trông thấy Tề Vũ Manh cũng ở đây, anh ta ngẩn ra một lúc mới nói: “Hai người đều ở đây à?”
Dứt lời, dường như anh ta đã ý thức ra được tầm quan trọng của vấn đề, nhìn sang hai bên nói: “Vào trong đã!”
Nói rồi, anh ta mở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi vào, nhưng tôi nói: “Không cần, nếu anh đã sửa soạn xong, chúng ta đi luôn thôi, đừng lãng phí thời gian. Còn tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa trên đường đi, tôi sẽ nói cho anh biết”.
Tôi vừa nói dứt câu, điện thoại chợt đổ chuông. Tiếng chuông êm tai vang lên ở hành lang yên tĩnh rõ ràng rất khác thường, tôi thấy da đầu mình tê dại.
Tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy là Trịnh Cường gọi đến, tôi vội nghe máy.
“Cậu em Phương Dương, chúng tôi đã tra ra vị trí cụ thể của La Nhất Chính rồi!”
Tôi vừa nghe máy, một giọng nói kích động đã vang lên. Còn khi nghe thấy câu nói này, lòng tôi không thể bình tĩnh được.
Tôi hỏi: “Anh nói thật ư? La Nhất Chính đang ở đâu?”
Trịnh Cường bật cười ha ha: “Cậu ta đang ở trong một vườn rau, tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ, tôi phải xử mấy thằng khốn này đã”.
Dứt lời, phía đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng kêu rên đau đớn thảm khốc. Sau đó, Trịnh Cường nói cho tôi một địa chỉ, bảo tôi đến đó đón anh ta, hai bên gặp nhau rồi cùng đi cứu La Nhất Chính.
Tôi cũng đầy kích động, dù mục đích Trịnh Cường bảo tôi đến đó rất đơn giản, chính là vì lời tôi đã nói lúc đầu, nếu hắn cứu được La Nhất Chính thì tiền thưởng sẽ nhân đôi.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muốn lấy được tiền thì chỉ còn cách cứu La Nhất Chính ra. Hiển nhiên hắn kéo tôi cùng tham gia là vừa có thể mượn lực lượng cảnh sát, vừa kiếm được một khoản tiền lớn, thể chẳng hời quá còn gì?
Nhưng bây giờ, ngoài cười khổ ra thì tôi không biết phải làm gì khác. Dù chúng tôi sắp biết được vị trí của La Nhất Chính rồi, nhưng lực lượng cảnh sát hiện giờ đã dồn hết về phía Lương Thành, điều này có nghĩa là…
Tôi trả lời Trịnh Cường, rồi ngắt máy trầm ngâm nói: “Phía Trịnh Cường đã có tin của La Nhất Chính rồi. Nói tóm là chúng ta chia quân ra hành động. Cảnh sát Tề, cô tiếp tục dẫn người đi theo dõi Lương Thành, tôi và Triệu Thư Hằng sẽ cùng đi cứu La Nhất Chính. Còn những chuyện về sau thì chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Ngoài ra, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi vị trí cho cô. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh sát Tề phải nhớ địa điểm đó đấy”.
Tôi suy nghĩ, sự việc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi lại hỏi: “Cảnh sát Tề, nếu cô và Triệu Thư Hằng không có ý kiến gì thì chúng ta theo đó mà hành động đi thôi”.
Tề Vũ Manh cũng không phải là người dông dài, nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy lập tức hiểu tầm quan trọng của sự việc. Bất kể là Lương Thành hay La Nhất Chính, đều là nhân vật mấu chốt của chuyện này cả.
Nếu lực lượng của chúng tôi không đủ thì chỉ có thể chia quân ra hành động thôi.
Tề Vũ Manh dứt khoát đồng ý, đồng thời dặn tôi phải cẩn thận. Nếu tôi không xử lý được thì chờ cô ấy cử cảnh sát đến chi viện, tuyệt đối không được mạo hiểm.
Cô ấy còn nói khi ở Yến Kinh lần trước, nếu tôi có thể bình tĩnh thì đã không gây ra cục diện nguy hiểm đến tính mạng và đẩy mình vào thế cô lập.
Nếu đã quyết định xong xuôi, Triệu Thư Hằng đương nhiên cũng có ý phản đối. Chúng tôi đi xuống dưới tầng, Tề Vũ Manh lái xe phóng thẳng đến đồn công an, còn tôi và Triệu Thư Hằng thì bắt taxi. Tôi nói cho tài xế biết địa chỉ mà Trịnh Cường nói với tôi, chiếc xe lập tức khởi động, rời khỏi khách sạn.
Có lẽ vì chỗ của La Nhất Chính cách nội thành hơi xa, chúng tôi phát hiện sau khi đến nơi đã là vùng ngoại ô. Bên đường chỉ có một trạm xe bus, hai bên đều là đồng ruộng xanh mướt.
Nhưng tôi nhớ tới lời mà Trịnh Cường vừa nói, hắn bảo La Nhất Chính đang ở trong một ruộng rau, điều này chứng tỏ chí ít thì chúng tôi không đi sai hướng.
Dẫu sao ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải, không thể có ai xây một ruộng rau trong nội thành được.
Chúng tôi trả tiền xe xong, tài xế lập tức lái xe đi ngay. Ngay sau đó, trên con đường vắng tanh chỉ còn lại tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi cau mày, Triệu Thư Hằng thì nghi hoặc nói: “Phương Dương, chỗ anh nói là ở đây à?”
“Nếu Trịnh Cường nói không sai thì hắn bảo tôi chờ ở đây, chắc lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã cảm thấy Triệu Thư Hằng đứng sát lại gần mình. Tôi nhìn sang thì thấy anh ta cứ liếc nhìn về một phía nào đó, tôi lập tức rùng mình.
——————–
/515
|