Chương 352: Cứu người quan trọng hơn
Sau đó giọng nói của Triệu Thư Hằng đã khẽ vang lên bên tai tôi: “Có người!”
Cùng với lời nói của anh ta, tôi cảm giác cơ thể anh ta đã căng lên như cái lò xo, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Tôi giả vờ không phát hiện ra cảnh tượng sau lưng mình, nói: “Tên khốn Trịnh Cường này lại lừa tôi”.
Vừa nói tôi vừa chú ý đến tình hình ở phía sau, không ngờ vẫn chẳng có động tĩnh gì, lòng tôi chợt trùng xuống.
Nếu là người của Trịnh Cường, nghe thấy tôi nói nhiều như vậy đã phản ứng lại ngay rồi, không thể đến giờ vẫn không ra mặt được.
Lẽ nào là người của nhà họ Cung hay thế lực thứ ba?
Một lát sau, tôi nói: “Triệu Thư Hằng, nếu không có ai thì chúng ta cứ chờ tiếp đi”.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, nói: “Ok, nhưng nói ra thì anh cũng hay thật đấy. Nếu là tôi nhớ, đứa nào bắt cóc bạn tôi thì tôi sẽ bỏ nó vào nồi ninh luôn rồi”.
Anh ta vừa nói dứt câu, sau lưng tôi chợt có tiếng gió. Tôi ngoảnh nhanh lại thì thấy một người đàn ông cao gầy đang chạy về phía chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vốn đã vào thế sẵn sàng hành động, tôi đá, Triệu Thư Hằng đấm, sắp đánh trúng người tên đó, mặt cậu ta cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Tôi chợt hét lên: “Khoan đã!”
Vừa nói tôi vừa khống chế sức mạnh, chuyển hướng, đánh sang bên khác.
Người đàn ông cao gầy đó ngẩn ra tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, cậu ta trợn tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào nắm đấm đã ở ngay trước trán mình.
Triệu Thư Hằng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu ta là người của Trịnh Cường”.
Tôi cau mày nói: “Cậu là người ở trong quán bar đúng không?”
Chính xác, người đàn ông cao gầy này chính là cậu đàn em lanh lợi mà chúng tôi đã gặp lúc chờ trong quán bar. Chắc Trịnh Cường nghĩ chúng tôi đã gặp cậu ta, và cậu ta cũng đã từng gặp chúng tôi, nên mới sai cậu ta tới đón tôi và Triệu Thư Hằng.
Không ngờ mắt mũi của tên này lại kém như thế, mãi không chịu ló đầu ra. Mãi đến khi chúng tôi tưởng cậu ta là người ngoài thì bấy giờ mới lao ra, suýt nữa còn bị ăn đòn.
Nghe tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng không vui nói: “Nếu cậu đã là người của Trịnh Cường, sao vừa nãy không đi ra?”
Cậu đàn em cao gầy đó run cầm cập, hắng giọng mấy lần, mới run rẩy đáp: “Hai anh… hai đại ca. Tại bây giờ, bây giờ tối quá, tôi nhìn không rõ. Vừa nãy lại nghe thấy các anh lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì nên tôi không dám đi ra. Về sau có ánh trăng chiếu, tôi mới nhìn thấy anh là anh Phương Dương…”
Tôi bó tay nói: “Cậu là người Trịnh Cường sai tới đón chúng tôi à?”
Cậu đàn em cao gầy cuối cùng đã bình tĩnh lại, nuốt nước miếng nói: “Vâng, anh Cường bảo tôi chờ các anh ở đây. Anh ấy bảo nếu lát nữa có người đi taxi, rồi xuống xe ở đây thì khả năng cao là các anh. Nhưng anh ấy vẫn bắt tôi phải xác nhận trước, nên, nên mới có chuyện như ban nãy…”
Tôi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì cậu đừng lề mề nữa, mau dẫn chúng tôi đi gặp Trịnh Cường, cứu anh em của tôi ra quan trọng hơn”.
“Vâng vâng, đi phía này ạ!”
Cậu em cao gầy lập tức đồng ý, bảo chúng tôi đi về một phía, còn có vẻ hâm mộ nói: “Anh Phương Dương, làm anh em của anh sướng thật đấy”.
Tôi chỉ cười khan nói: “Nếu La Nhất Chính không phải là anh em của tôi thì đã không bị bắt cóc rồi”.
Cậu đàn em đó rõ ràng không hiểu ý tôi, nhưng cậu ta cũng không bận tâm, vừa dẫn đường vừa xoa đầu cười ngốc nghếch.
Triệu Thư Hằng đi sau tôi, còn tôi thì bám sát theo cậu em gầy gò đó. Đáng lẽ đi trong đêm tối rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là một nơi hoang vu như đồng ruộng. Không ngờ cậu em này dẫn chúng tôi đi lòng vòng một hồi, một lát sau đã tới một con đường lớn khác.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Không lẽ lúc nãy vừa đi là các cậu đã đuổi xa thế này à?”
Cậu em gầy gò đó đắc ý đáp: “Lại còn không à? Chúng tôi vừa đuổi đến đây, trông thấy có mấy thằng lén la lén lút tìm thứ gì đó ở xung quanh, chúng tôi lập tức cảm thấy có vấn đề. Anh Cường bảo chúng tôi xông lên, mười mấy người chúng tôi cùng xông lên ngay, đánh cho đám ấy chạy bán sống bán chết”.
Cậu em gầy gò đó ho khan rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng đã bị chúng tôi bắt lại, ai cũng thấy chúng có điểm đáng ngờ nên muốn tra hỏi. Không ngờ bọn chúng thà chết cũng không chịu nói, anh Cường nói mấy câu gì đó bên tai chúng, mấy thằng cha đó lập tức khai ngay, he he”.
Thấy cậu ta nói vậy, tôi chợt nhớ ra khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Cường lúc trước, tôi có nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng kêu gào thảm khốc. Bấy giờ tôi mới hiểu, thì ra không phải Trịnh Cường tìm được vị trí cụ thể, mà chỉ biết sơ sơ thôi. Vì sợ kéo dài thời gian, mấy tên này không về, chuyện bị phát hiện thì những tên khác sẽ chuyển La Nhất Chính đi nơi khác, nên hắn mới gọi tôi ngay trong đêm, chuẩn bị cùng xuất phát. Như vậy thì mới có thể hốt được hết cả mớ tiền thưởng.
Tôi không khỏi thầm cảm thán, Trịnh Cường này đúng là suy nghĩ thấu đáo. Nếu là việc hắn muốn làm, nhất định sẽ sắp xếp thật ổn thỏa, hắn cho tôi cảm giác khá giống Chu Công Cẩn ở thời cổ đại.
Đi xuyên qua cánh đồng này, trước mắt tôi chợt bừng sáng, phía trước là một khe núi nhỏ. Tôi thấy hơi áp lực, ở vùng ngoại ô của Thịnh Hải lại có một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Nhưng sau khi quan sát bốn bề xung quanh, tôi lại cảm thấy cách gọi này không phù hợp cho lắm. Phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, có mấy người đang đứng bên ngoài. Trông thấy chúng tôi đi đến, họ vội vàng chạy ra đón.
Trong ngôi nhà gỗ sáng đèn, còn có bóng người đi qua đi lại và tiếng quát mắng.
Ba mặt bao quanh căn nhà gỗ đều là núi, chỉ có phía chúng tôi đi đến là có một con đường, nơi đây giống như bị bỏ quên vậy.
Tôi bước nhanh tới, hỏi: “Trịnh Cường đâu? Tôi là Phương Dương”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã có giọng nói mừng rỡ ở bên trong vọng ra: “Cậu em Phương Dương đấy à? Đến rồi hả? Tốt quá rồi, mau vào đây đi”.
Trịnh Cường vui vẻ đi ra, sau đó kéo tôi vào nhà.
Quả nhiên căn nhà gỗ này không lớn, nhưng hiện giờ đang có mấy người thanh niên hình như đã bất tỉnh nằm bên trong. Trông mặt mũi ai nấy đều bình thường, sắc mặt thì tái nhợt, đây cũng là hiện trạng của đại đa số những tên đàn em cấp thấp của băng nhóm xã hội đen.
Tôi nói: “Đã hỏi ra được chuyện gì chưa?”
Trịnh Cường cười ha ha: “Đương nhiên, đây là nơi tập trung tạm thời của chúng nó. Ngày nào cũng sẽ có người đến đây canh gác, còn cậu em La Nhất Chính thì bị giam ở một chỗ khác. Từ lời khai của chúng, tôi đã biết nơi đó là một ruộng rau. Nhưng vì là ở vùng ngoại ô, gần đây thì đâu đâu cũng có ruộng rau, mà chúng tôi chỉ có mười người, lực lượng chắc chắn không đủ. Tôi không thể để anh em của mình đi mạo hiểm được”.
Nói rồi, Trịnh Cường nhìn ra phía sau tôi, hỏi: “Sao chỉ có hai người các cậu tới? Không có cảnh sát đi cùng à?”
Tôi thấy khó hiểu nói: “Trịnh Cường, anh là người lăn lộn trong giới xã hội đen, không sợ cảnh sát cũng không sao, giờ còn mong mỏi họ đến để quét sạch băng nhóm của các anh đi à?”
Trịnh Cường cười he he nói: “Không không, người đông thì lực mạnh mà. Nếu các cậu đã đến thì tốt rồi. Cậu em Phương Dương này, cậu ra đây, tôi cho cậu xem bản đồ”.
Nói rồi, Trịnh Cường lấy một cái bản đồ ở phía sau ra: “Đây là địa hình gần đây, chúng tôi vừa vẽ cấp tốc ra đấy. Trông hơi xấu nhưng kệ đi, có mà dùng là tốt rồi”.
——————–
/515
|