Chương 495: Lực hút vô hình
Tôi chỉ thấy cái hố đen ấy như có một lực hút vô hình nào đó, nó không những mạnh mà còn sâu. Xác con gà rừng vừa rơi xuống, tốc độ đã chậm lại, như phía dưới có một cơn gió đang nhẹ nhàng hạ nó xuống.
Cùng lúc đó, bộ lông như lá vàng rụng mùa thu của con gà rừng tự động rụng khỏi người nó một cách nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, con gà rừng chỉ còn lại cái xác trụi lông.
Tôi còn chưa hoàn hồn thì xác gà rừng ở bên dưới lại biến đổi một cách mãnh liệt tiếp, lớp da bên ngoài của nó tiếp tục tróc ra, dưới lớp da mỏng, chúng tôi có thể nhìn thấy phần mỡ màu đỏ sậm.
Cứ như vậy, chỉ trong tích tắc, con gà rừng từ một cái xác nguyên vẹn đã thịt ra thịt, xương ra xương. Thậm chí đến cuối cùng, chúng tôi chỉ còn nhìn thấy một bộ xương.
Tôi hít vào một hơi lạnh, cuối cùng coi như đã biết tại sao bên dưới toàn là xương gà, nhưng lại không hề có dấu vết gặm, cắn của sinh vật rồi.
Những người khác cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ nên chạy tới, nhưng họ đến khá muộn, vừa hay chỉ còn nhìn thấy cảnh thịt và xương của con gà rừng rời nhau ra.
Ai nấy đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, Hàn Mỹ Kỳ ngơ ngác hỏi: “Vừa… Vừa có chuyện gì thế?”
Tôi đáp: “Đây có lẽ chính là sức mạnh thần bí trong bàn thờ này sau khi chúng ta hiến tế con gà rừng”.
Dứt lời, tôi bổ sung thêm: “Mọi người cứ tản ra đã, chúng ta đã khởi động hiến tế rồi, cẩn thận đừng để ai bị thương”.
Quả nhiên! Tôi vừa nói dứt câu, pho tượng ở phía trước đột nhiên tỏa ra một tia sáng. Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi mới chú ý thấy thì ra vị trí trái tim của pho tượng này có một đường loading hình tròn.
“Cái này là… đường loading à?”
Nhưng lúc này, đường loading đang dần tăng lên, chẳng mấy chốc đã sắp load xong.
Nhìn thấy thứ này, tôi chợt vô cùng kích động, cuộc sống hơn hai tháng trên đảo hoang cuối cùng đã kết thúc rồi sao?
“A! Cuối cùng chúng ta cũng được về nhà rồi! Về rồi, việc đầu tiên tôi sẽ đi ngủ một giấc thật say sưa”.
“Tôi cũng vậy, tôi không chỉ muốn đi ngủ, mà còn muốn ăn nhiều món ngon và… hu hu…”
Phùng Kha đang mừng rỡ ôm Tiền Lệ Lệ thì chợt bật khóc.
Hàn Mỹ Kỳ còn mừng hơn, cô ta không ngừng thở hổn hển nhìn vào bàn thờ. Kết quả tiếp theo khiến tất cả chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, căng thẳng nhìn chăm chú về phía tôi.
“Chúng ta… cuối cùng cũng được về nhà rồi sao?”
Không biết Bạch Vi đã lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào, tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy thì thấy vành mắt của Bạch Vi cũng đỏ lên.
Bạch Vi đột nhiên ôm lấy eo, rồi dựa sát vào bả vai tôi.
Trông thấy đường loading đã sắp đầy, tôi không nhịn được thở phào một hơi, cuối cùng thì chuyến phiêu lưu trên hòn đảo hoang này sắp kết thúc rồi.
Hổ răng kiếm, mãng xà khổng lồ, còn có cái bàn thở quỷ quái này và lòng người hiểm ác hơn nữa. Trong hai tháng ngắn ngủi, tôi đã dẫn Triệu Thư Hằng, nhóm Bạch Vi trải qua những chuyện mà cả đời của rất nhiều người đều chưa từng biết đến.
Đương nhiên, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã từng phải chịu tổn thương ở đây, nhưng tôi đã báo thù giúp họ rồi.
Đường loading tiếp tục tăng lên.
80.
90.
95.
…
99.
Trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mà không chỉ có tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được Bạch Vi đang ôm chặt tôi từ phía sau cũng đang vô cùng kích động.
——————–
/515
|