Chương 496: Tiếng chuông
Trông thấy đường loading cuối cùng đã đầy, xung quanh bàn thờ chợt im phăng phắc, thậm chí chúng tôi còn quên cả hít thở.
Đường loading bắt đầu chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng sáng hoàn chỉnh.
“Đây… Đây là cánh cửa dịch chuyển à?”
Triệu Thư Hằng ngạc nhiên hỏi.
Tia sáng tỏa ra từ pho tượng cũng chiếu lên mặt của chúng tôi, tôi không rỗi rãi đâu mà nói chuyện phiếm với Triệu Thư Hằng, chỉ biết nhìn chăm chú vào đường loading.
Vòng sáng của đường loading có đầy màu sắc, dường như chưa đến một giây sau, tia sáng đó ngày một mờ đi, cuối cùng khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Tôi ngơ ngác: “Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra: “Đây không phải là cánh cửa dịch chuyển à?”
Hồ Kiếm giật khóe miệng: “Sao vừa sáng lên được một lúc đã tắt mẹ rồi? Hết điện à?”
Ánh mắt Hàn Mỹ Kỳ biến đổi, cô ta lắp bắp nói: “Lẽ nào, lẽ nào chúng ta… không về được nữa?”
Dứt lời, cô ta như mất tinh thần, ngã nhào ra đất.
“Cẩn thận!”
May mà Triệu Thư Hằng nhanh tay lẹ mắt, mau chóng lao qua đỡ lấy Hàn Mỹ Kỳ, anh ta chật vật nhìn tôi hỏi: “Phương Dương, mọi người có biết chuyện này rốt cuộc là sao không?”
Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha thì đã như biến thành pho tượng đá từ lâu.
“Tôi cũng không rõ nữa”.
Tôi cau mày, bây giờ, tôi buộc phải bình tĩnh lại. Nếu tất cả mọi người đều thấy tuyệt vọng thì chúng tôi xong đời rồi.
Rõ ràng trên bia đá có ba bức tranh, chia thành ba khu vực là những khu rừng tương đương, vậy tại sao chúng tôi đã đi đến điểm cuối rồi mà vẫn không có bất kỳ điểm báo gì?
Chẳng lẽ người thiết kế ra hòn đảo này vất vả dựng lên biết bao nhiêu thứ thần bí thế này chỉ để chơi đùa người đời sau như chúng tôi?
Tôi hít sâu một hơi, không thể nào như vậy được, nhất định là có cách giải quyết gì đó.
Nhưng lúc này, Bạch Vi ở phía sau đã buông tôi ra, rồi nói: “Phương Dương, có phải chúng ta đã nghĩ sai chuyện gì rồi không?”
“Chuyện gì cơ?”
Tôi đầy vẻ mong chờ nhìn Bạch Vi, trên hòn đảo vắng bóng người này, sự thông minh của Bạch Vi đã thể hiện ra một cách sâu sắc. Nhiều lúc, có những thứ tôi chưa nghĩ tới thì cô ấy đã nghĩ ra rồi.
Bây giờ, tôi chỉ muốn cô ấy nói cho tôi biết là chúng tôi sai ở bước nào, cho nên mới không có bất kỳ điểm kỳ lạ gì.
“Trên tấm bia đá đó chỉ có ba bức tranh, nhưng không hề nói sau khi tìm được ba nơi tương ứng là chúng ta có thể thoát khỏi hòn đảo này…”
Nói rồi, giọng Bạch Vi bắt đầu run rẩy. May là nội tâm cô ấy mạnh mẽ, nên đã kiềm chế được cảm xúc: “Tiếp nữa có khi nào vì thời gian đặt vật tế của chúng ta không chính xác, nên mới dẫn tới sự thất bại của lần này không?”
Bạch Vi nói xong, chúng tôi đều trầm mặc.
Mấy ngày sau khi nhìn thấy tấm bia đá, chúng tôi như trông thấy hi vọng sống còn, không ai nghĩ tới ý nghĩa cụ thể trên đó. Mà cũng không ai nghĩ bức tranh trên tấm bia đá đó có phải là lối thoát thật sự hay không.
Nhưng sự việc lúc này đã chứng minh, tất cả những gì chúng tôi nghĩ lúc trước đều sai cả.
Chúng tôi vô cùng mong câu cuối mà Bạch Vi nói là đúng, nhưng khả năng này lại thấp đến mức khiến người ta giận sôi, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có.
Nếu sau khi chúng tôi bỏ vật tế vào, pho tượng này có thứ thần kỳ như đường loading tồn tại, hơn nữa nó đã hoàn toàn load xong, vậy thì chắc chắn không phải do vật tế.
Nhưng bây giờ, dù chúng tôi không nghi ngờ, nhưng để duy trì niềm hi vọng, cũng chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên nó thôi.
Tôi hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại: “Mọi người nghe tôi nói đã, dù thế nào, hôm nay, chúng ta cũng phải thử lại lần nữa”.
——————–
/515
|