An Ôn dáng điệu bình thản, giống như tất cả mọi chuyện đều không phải do bà tạo nên.
"Lời này của bà có ý gì?" Lâm Tuấn Thiên càng ngày càng không hiểu nổi An Ôn.
"Ông muốn biết thật sao? Ông không sợ biết rồi sẽ tổn thương sao?" An Ôn cảnh báo trước cho ông, hi vọng ông suy nghĩ rõ ràng.
"Tổn thương? Bà cảm thấy một người không yêu bà có thể vì bà mà sinh ra tổn thương sao?"Lửa nóng trong người Lâm Tuấn Thiên đã dâng tràn tới cổ họng, ông đang cực lực đè nén, nếu không thật không biết sẽ bộc phát ra cái gì.
"Ban đầu việc nắm giữ cổ phần ở Dung Khoa quốc tế cũng không phải do chủ ý của cha, mà là tôi. Vì tôi biết ông không yêu tôi, ngay từ đầu tôi cũng không muốn dùng điều này để uy hiếp ông cả đời sống bên cạnh tôi, một mặt tôi có trọng trách của cha giao phó, vì lúc đó cha đã mắc bệnh ung thư não thời kỳ cuối, tôi không muốn cha ra đi mà vẫn còn lo lắng tôi sẽ có lúc bị ông vứt bỏ; một mặt đó là tính toán của riêng tôi, coi như đối với ông có chút thử nghiệm. Những năm này, ông cũng chưa từng nghĩ tới lấy cổ phần của Dung khoa từ trong tay tôi vì ông vẫn cảm thấy của tôi chính là của ông, vì lòng của tôi đều giao cho ông, vĩnh viễn sẽ không phản bội ông, đúng không?"
Thanh âm của bà rất nhẹ nhàng, bình tĩnh, nói về chuyện xưa không có ngọt ngào cũng không có tức giận, phảng phất như đang nói chuyện của người khác
"Bà thật đáng sợ." Hơn ba mươi năm, ông lần đầu tiên phát hiện người phụ nữ bên cạnh mình tâm sâu đến thế, mà bản thân ông vẫn cho là người này quá si mê mình, ông lại vẫn tin tưởng số mạng, tin tưởng An Ôn chính là số mạng ở bên người mình, nhưng không có nghĩ đến, bà không phải như ông suy nghĩ.
"Nếu như vậy, tôi trả tự do cho ông, để cho ông rốt cuộc không cần sống chung cùng một người phụ nữ đáng sợ như tôi, ông thấy sao?"
Nếu như bình thường, ông thấy bà cười với mình như vậy, hẳn sẽ cảm thấy bà rất yêu ông, nhưng bây giờ, ông đột nhiên phát hiện nụ cười như vậy thật đáng sợ, giống như một thanh đao vô hình cắm ở ngực của ông, cho dù chết, ông cũng sẽ cho là hy sinh mà không cho là bị mưu hại.
"Lời này của bà có ý gì? Cái gì tự do? Bà muốn ly hôn với tôi sao?"Giọng nói của Lâm Tuấn Thiên lạnh lùng trở lại
"Đúng vậy, Tuấn Thiên, tôi muốn ly hôn với ông, kết thúc cuộc hôn nhân làm cho ông thấy thống khổ nhiều năm nay." An Ôn vẫn thản nhiên cười như cũ, chỉ có trong lòng bà rõ ràng, bà đã từng đau khổ như thế nào, chẳng qua là cho tới bây giờ, lòng của bà đã chết, bà quyết định sẽ sống cô độc cho đến hết quãng đời còn lại.
"Bà điên rồi? Ly hôn, bà nghĩ mình bao lớn, bà muốn ly hôn làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn tái giá với một tên già nào khác sao? Bà muốn cho Lâm Khải gọi người đàn ông khác là cha? Nói cho bà biết, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Lâm Tuấn Thiên không thể tin được, người phụ nữ này cư nhiên cùng ông nói ly hôn. Nhiều năm như vậy, ông cũng vẫn chịu đựng không có nói ly hôn, là bởi vì để có thể thừa kế tất cả công ty của nhà họ An, ông đã cam kết với An lão là cả đời này đều sẽ chiếu cố bà.
"Bất kể ông có đồng ý hay không tôi tuyệt đối vẫn muốn ly hôn." An Ôn vẻ mặt kiên định, không nhìn ra có bất kỳ dao động nào.
"Bà rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ly hôn có ích lợi gì? Bà có thể được cái gì? Ngoại trừ phân chia nhà cửa, bà có thể được cái gì?"
"Tôi muốn lấy được tự do cùng tôn nghiêm của tôi."
"Tự do của bà? Tôn nghiêm của bà? Chẳng lẽ bình thường bà không có sao? Tôi ép bà sao? Tôi có nói qua muốn cùng bà ly hôn sao?" Lâm Tuấn Thiên cảm thấy bà nói ra chuyện ly hôn chính là một chuyện cười.
"Ông ở bên ngoài, chơi đùa với loại phụ nữ thế nào, tôi cũng làm bộ như không biết, bởi vì tôi cảm thấy ông một ngày nào đó sẽ hiểu, sẽ tỉnh ngộ, nhưng sự thật, tôi càng nhân nhượng ông càng phóng túng. Ông đã không suy nghĩ gì cho tôi, tôi vì cái gì muốn ủy khuất cả đời mình? Không phải là ông ép tôi, mà là tôi ép mình, tuổi càng lớn, càng hiểu đạo lý này, cho nên hiện tại, tôi muốn mình tự do."
"Bà nói cái gì? Bà cho rằng mình còn là con gái hai mươi mấy tuổi sao? Bà cho rằng sau khi ly hôn sau là có thể tự do sao? Tôi cho bà biết, bà chỉ có thể cô độc suốt quãng đời còn lại." Ngữ khí của ông càng lúc càng nặng nề, khí nóng trong người đang không ngừng bốc lên cao.
"Chẳng lẽ tôi không ly hôn tôi sẽ không cô độc quãng đời sau này sao? Ông cho rằng hiện tại tôi có chồng cùng không có chồng khác nhau sao? Nếu như có chồng hay không cũng như nhau, vậy tôi cần gì phải níu kéo cái không thuộc về mình, có phải hay không?"
Bà nháy mắt một cái, khôi phục lại nụ cười bình tĩnh.
"Tôi thấy bà trúng tà rồi, cái nhà này cũng bị bà làm cho có tà khí rồi! Thay vì ngồi đây cãi cọ với bà không bằng đi mời một thầy phong thủy đến xem." Lâm Tuấn Thiên cảm giác mình sẽ bị người phụ nữ trước mắt này làm cho điên rồi! Từng ấy năm tới nay, người phụ nữ này lần đầu tiên làm cho ông tâm tình không yên ổn.
"Tuấn Thiên, thực tế một chút đi, chúng ta ly hôn! Tôi đã không còn thương ông nữa!"
"Nực cười, đã từng này tuổi, còn cùng tôi nói yêu đương? Bà không cảm thấy thật hoang đường sao?" Lâm Tuấn Thiên đối với An Ôn hiện tại, không cách nào có thể hiểu tượng được.
"Trong lòng tôi, không thương thì không thể ở chung một chỗ." Từ đầu đến giờ, bà lần đầu tiên ra vẻ cố chấp, giống như lúc còn thiếu nữ, năm đó bà cố ý nhất định phải gả cho Lâm Tuấn Thiên.
"Hôm nay, tôi không muốn cùng bà thảo luận cái vấn đề này, chờ bà tỉnh táo lại chúng ta nói tiếp!" Lâm Tuấn Thiên khoát tay rời đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông không điên cũng sẽ bị bà làm cho phát điên.
"Đơn ly hôn tôi đã nhờ luật sư, cũng đã ký tên rồi, chỉ chờ ông ký tên, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, ông tự do, tôi cũng tự do." bà nhàn nhạt khoát tay áo, lại nhẹ nhàng bổ sung: "Còn nữa, ông nên xem qua nội dung."
Nói xong, An Ôn kéo ngăn kéo, đem hai tờ đơn ly hôn đưa tới tay ông.
Lâm Tuấn Thiên nghiêm túc nhìn An Ôn, lại muốn phát ra lửa giận, nhưng không tìm được lý do, chỉ đành phải nhìn xuống.
Càng xem, sắc mặt của ông càng xanh mét, ông nắm chặt tờ đơn ly hôn trong tay:
"An Ôn, tôi xem bà thật sự là đầu óc có vấn đề, đơn ly hôn này cũng không thể thực hiện, tôi cũng không thể ký tên."
"Bất kể ông có ký hay không, tôi cũng sẽ ly hôn. Nếu như ông không đồng ý, tôi sẽ nhờ luật sư liên lạc với ông, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở tòa án." An Ôn thề phải đem tất cả thực hiện được, bà muốn Lâm Tuấn Thiên hiểu rõ, bà - An Ôn cũng không phải ngồi không, bà tuyệt đối không thể bị khi dễ như vậy cho đến chết.
"Coi như ra tới tòa án, đây tất cả cũng sẽ không thực hiện được!"
"Có được hay không, không phải là do ông quyết định, mà là do tòa án phán quyết."
"Ra tòa cũng vậy thôi, những năm vừa qua, Dung Khoa vẫn luôn do tôi quản lý, hiện tại mặc dù tôi đã thối lui, nhưng tôi vẫn còn là cổ đông ở Dung Khoa." Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn Thiên cắn răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy thống hận một hồi.
"Chỉ cần ông nguyện ý, ông có thể ở Dung Khoa làm việc. Tôi tin tưởng con trai cũng sẽ an bài cho ông một chức vị, nhưng là những thứ tài sản khác, ông một phần cũng không thể nào đạt được."
"Những năm qua, những thứ gia sản này, rất nhiều thứ đều do tôi cố gắng gầy dựng."
"Là do ông cố gắng, nhưng tôi cũng đã trả thù lao cho ông, ông cũng có cổ phần ở Dung Khoa nha."
"Tôi nói bà nên xem lại luật hôn nhân, tài sản của hai vợ chồng, nếu có ly hôn cũng là phải chia đều."
"Nhưng là ông phản bội hôn nhân rồi, huống chi những thứ gia sản này đều là tên của tôi, về phần gia sản mang tên ông, có lẽ đã nằm ở tay một người phụ nữ nào khác rồi." An Ôn nặn ra một nụ cười, cười đến chính mình cũng cảm thấy rất mệt mỏi!
"Phản bội? Đây chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, luật pháp đến cuối cùng vẫn là phải có chứng cớ." Lâm Tuấn Thiên nổi giận đùng đùng, ông thật muốn tát một cái cho An Ôn tỉnh lại, hai người tuổi cũng lớn, bà còn ở nơi này đùa bỡn nhiều như vậy.
"Làm sao ông biết tôi không có chứng cớ? Ông cùng người phụ nữ khác vụng trộm, có con riêng... Ông cho rằng tòa án sẽ cho phép sao? Tòa án luôn bảo vệ người bị hại, huống chi, ban đầu ông cưới tôi, ông không có chút cổ phần nào ở Dung Khoa, mà hiện tại cổ phần của ông ở Dung Khoa đều là tôi đưa cho ông!"
Thật là chuyện cười! Hiện tại, một chút xíu cổ phần kia đối với ông mà nói đơn giản chính là một loại ăn xin.
"Bà điều tra tôi?" Ông lại một lần nữa mở to đôi mắt. Cực kỳ không muốn tin, bà, cư nhiên điều tra ông?
"Là ông thật quá mức, ông có bao nhiêu con riêng tôi không muốn biết, ông bên ngoài nuôi bao nhiêu tình nhân, tôi cũng không muốn biết, mà bây giờ, tôi chỉ muốn chia tay, nếu như ông không muốn, vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án."
"Đã từng này tuổi rồi, bà muốn đem những chuyện này công khai sao? Bà muốn đem chuyện này làm chuyện cười cho mọi người sao?" Lâm Tuấn Thiên ép hỏi bà.
"Chế giễu? Tôi không thèm để ý, ông cho rằng tôi không nói người khác không biết sao? Bị người đời chê cười là ông, không phải tôi." An Ôn nhìn thấu hết thảy, bà chỉ có một mục đích, để cho ông hoàn toàn rời đi thế giới của bà.
"Bà ép tôi?" Lâm Tuấn Thiên nắm chặt tay, ngay lúc này, ông rốt cuộc đã hiểu rõ, người phụ nữ này muốn ép ông tới bước đường cùng!
"Tôi không có ép ông, là ông tự đem mình bức đến bước này. Tôi đã từng ra hiệu cho ông, nhưng là ông không thèm để ý. Ông ở bên ngoài ăn chơi trác táng, thay đổi tình nhân xoành xoạch, người sau lại trẻ hơn người trước. Ly hôn với tôi xong, ông có thể quang minh chính đại cưới một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đó không phải là mong muốn của ông sao?" Nguồn: http://truyenyy.com
"Bà chính là đang ép tôi! Tôi không hiểu bà, nhưng bà lại hiểu tôi, bởi vì bà biết tôi chưa bao giờ nói ly hôn, cho nên bà từng bước từng bước chuẩn bị, chờ hôm nay trả thù?"
An Ôn trầm mặc, một câu nói này của ông, hủy bỏ đi tất cả yêu thương bà đã dành cho ông, người mà bà đã từng muốn sống trọn đời.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt của ông như lưỡi dao đâm vào trái tim bà.
/200
|