Tô Tiểu Mễ dưới sự bức bách mãnh liệt của mẹ, đành mặc vào y phục bà hài lòng, trang điểm trang nhã, lấy xuống gọng kính đen của cô.
"Cái này đúng rồi, nhìn con gái của chúng ta này. Dáng dấp vẫn rất kiều diễm nha! Trang phục này mới chính xác, mẹ nói con nghe, hôm nay gặp hai người kia, cũng đều là tương đối khá, con đừng chọn tới chọn lui nữa, chấm được người nào liền nói cho mẹ." Mẹ Tiểu Mễ ở một bên dặn dò.
"Mẹ, con biết, con cũng sắp ba mươi, không phải là đứa trẻ ba tuổi, con có phải làm gì mà! Nếu mẹ không để con đi, có thể sẽ tới trễ đó." Tô Tiểu Mễ tựa vào cạnh cửa, có chút mệt mỏi.
Thật vất vả có một ngày chủ nhật thảnh thơi, tưởng sao sáng sớm mẹ đã tới gõ cửa, bắt cô ăn mặc thật đẹp, cho đến khi bà hài lòng mới thôi.
"Nếu không, mẹ và con cùng đi chung?" Mẹ Tiểu Mễ cảm thấy nêu không canh chừng con gái mình sẽ bỏ chạy mất.
"Mẹ, nếu không mẹ đi thay con luôn đi, như thế nào?" Tô Tiểu Mễ lộ ra cười giảo hoạt.
"Đi, thật không biết lớn nhỏ! Mau lên đường! Đừng làm cho người ta chờ sốt ruột, đã nhớ kỹ số điện thoại chưa? Đến nơi liền gọi điện liên lạc. Một giờ chính là làm tài chính, năm giờ chính là người làm IT, con đừng lộn a!" Mẹ Tiểu Mễ chỉ sợ con gái mơ hồ phá hư.
Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải liên tiếp gật đầu, mẹ của cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm
Quán cà phê Tự Nhiên.
Bên trong quán, Tô Tiểu Mễ mặc váy dài màu đậm, áo hở cổ màu xám tro, đơn giản mát mẻ, tóc dài xoã tung ở phía sau, trang điểm trắng đen nhàn nhạt khiến cho cô nhìn qua càng thêm tinh sảo.
Bàn số 2, Tôn tiên sinh, nam tài chính.Tô Tiểu Mễ yên lặng nhẩm lại ở trong lòng. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Ánh mắt của cô mới vừa nhìn về bàn số 2, liền đụng phải một đôi mắt cười nhạt của một người đàn ông. Giống như là có ăn ý, người này lấy di động ra ngoắc cô.
Cô mỉm cười đi tới, lần đầu tiên nhìn qua cảm giác là loại có thể tin cậy, mặc dù có một chút mập, nhưng người ta thường nói, người mập là người lạc quan, tâm rộng rãi, biết thương vợ. Chỉ là ba phút sau, những điều đó chỉ là do người ta nói!!!
"Tô tiểu thư, so với tưởng tượng của tôi đẹp hơn rất nhiều, tôi thích cô!"
"..." Này mới vừa gặp mặt đã trực tiếp như vậy, có phải quá nhanh không? Tô Tiểu Mễ chỉ có thể ngây ngốc cười.
"Thật ra thì, đàn ông giống như tôi, điều kiện không tệ, nhà có ba căn, biệt thự một căn, xe có ba chiếc, một năm thu vào cũng không ít, phụ nữ bên cạnh cũng rất nhiều. Người xinh đẹp tôi đây cũng gặp nhiều rồi, nhưng mấy người đó cũng chỉ để vui đùa một chút thôi! Đến nay vẫn chưa có ai khiến cho tôi khắc cốt ghi tâm, nhưng cảm giác Tô tiểu thư cho tôi không giống vậy." Chân người nọ dưới gầm bàn lại đá nhẹ chân cô một cái.
Tô Tiểu Mễ mở to mắt, không dám tin nhìn người trước mắt.
"Chỉ cần em chịu gả cho tôi, muốn cái gì tôi cũng sẽ tận lực mua cho em, chỉ là đừng động tới cuộc sống riêng của tôi quá nhiều là được." Vừa nói, chân của hắn lại không biết điểm dừng đá lên nữa, lần này trực tiếp đưa đến trong váy dài của cô.
Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải hơi nghiêng người, tránh thoát trêu chọc của hắn.
"Tôn tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không quá thích hợp, lấy điều kiện của anh có thể tìm một người tốt hơn, ha ha..." Cô ở một bên chỉ đành phải giả vờ cười khúc khích, nghĩ thầm nói xong liền nhanh chóng rút lui.
"Lời này cũng không đúng rồi, thích hợp hay không thích hợp, chỉ có ở cùng một chỗ mới biết, chúng ta cũng chưa ở cùng nhau, sao biết có thích hợp hay không, có phải hay không a?" Ánh mắt của hắn toát ra một cỗ khí bỉ ổi.
Tay của hắn cũng nhân cơ hội sờ soạng lên, bắt tay của cô thật chặt.
"Tay nhỏ bé này đúng là mịn màng."
Tô Tiểu Mễ dùng sức, rút tay chính mình ra, sắc mặt trầm xuống, "Thật xin lỗi, tôi muốn đi trước."
"Gấp cái gì? Ở lại chúng ta tiếp tục trò chuyện a."
Tô Tiểu Mễ không để ý tới hắn, đứng lên trực tiếp hướng cửa đi tới.
"Chảnh cái gì mà chảnh, cô cho rằng mình là ai a? Tuổi cũng đã quá lứa lỡ thì rồi còn bày đặt này nọ! Tôi muốn phụ nữ cái dạng gì mà chẳng có, nguyện ý đụng vào cô một cái là để mặt mũi cho cô lắm rồi." Người kia còn đang ngồi tại bàn không ngừng lải nhải.
Tô Tiểu Mễ thật muốn bưng cà phê tạt vào mặt hắn! Cuối cùng chẳng qua là ngẩng đầu lên, xem lời của hắn như gió bên tai, trong lòng lại nguyền rủa: "Tên đàn ông thối tha này, còn tự xưng là tài tử tài chính, hoặc là bại hoại hoặc là tin tức của mẹ sai lầm! Bây giờ, giới thiệu quá không đáng tin đi..."
Trận thứ hai, Tô Tiểu Mễ cơ hồ cũng muốn trực tiếp nhào vào trên bàn say mộng đẹp.
Cái gì gọi là buồn bực? Loại đàn ông trước mắt này thật rất đáng buồn bực, buồn bực đến mức cô có chút thở không thông. Lúc xem mắt, đàn ông nên có một chút chủ động chứ! Trần tiên sinh này tốt hơn người vừa nãy, nhưng cô hỏi một câu liền đáp một câu, cô nhìn anh ta, anh ta liền như vậy nhìn cô, Tô Tiểu Mễ thật chỉ muốn rời đi.
Dáng dấp khó coi một chút cũng không có sao, nhưng tính cách nên hài hước một chút, nếu như không hài hước cũng có thể chủ động một chút, nhưng đã hết hai ly cà phê rồi, người đàn ông này vẫn trầm lặng đến mức khiến cô không cách nào ở chung tiếp nữa, sau đó muốn đi, người này rốt cuộc cũng chủ động nói được một câu: "Cà phê nơi này không tệ, uống một ly nữa đi."
Chỉ tiếc, mùi vị cà phê không tệ lại không khớp.
Lần xem mắt này chỉ có thể chấm dứt trong thất bại. Tô Tiểu Mễ từ đó không còn mặt mũi nào đối mặt với người mẹ đang ngồi nhà ngóng tin nữa, cho nên cô gọi điện rủ Hạ Tử Vi ra ngoài uống rượu.
*********
Khi Tô Tiểu Mễ tới nơi, Hạ Tử Vi đã uống không ít.
Quán rượu này hơi ồn, nếu như là bình thường Tô Tiểu Mễ nhất định sẽ yêu cầu đổi địa điểm, nhưng tâm tình hôm nay trái lại khiến cô thấy ồn chút cũng không sao.
"Xem gương mặt như khổ qua của cậu kìa, xem mắt lại thất bại rồi?" Hạ Tử Vi không quên giễu cợt cô.
"Đúng vậy a, đời này xem ra mình chỉ có thể hát nhạc của Lưu Nhược Anh... cả đời cô đơn sống qua ngày..." Tô Tiểu Mễ cầm ly rượu lên liền uống.
"Đừng lôi bộ văn nghệ của nữ thanh niên ra chứ, không thích hợp hoàn cảnh này. Cậu nên học như thế nào hưởng thụ cuộc sống đi, ngắn ngủn mấy thập niên như vậy, chớ sống uổng, thanh xuân thoáng một cái đã vượt qua." Hạ Tử Vi cầm ly rượu cụng với cô, thân thể cũng lay động đi theo tiết tấu.
Tô Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy nói chuyện cũng rất hao sức, loại cảm giác mất mác này đột nhiên khiến cho cô rất tổn thương. Tự mình rót rượu đầy ly rồi uống, mắt nhìn một bầy nam nữ đang điên cuồng giữa sàn nhảy,
Hạ Tử Vi nắm tay cô lôi kéo, lớn tiếng hướng về phía cô nói: "Đi, khiêu vũ đi!"
Tô Tiểu Mễ hướng cô khoát tay, lớn tiếng trả lời: "Cậu đi trước đi, một hồi nữa mình ra!"
Hạ Tử Vi hướng về phía cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô tự chơi vui, lúc lắc thân thể liền chạy về phía giữa sàn nhảy. Tô Tiểu Mễ nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Vi, có lúc, cô thật bội phục người chị em tốt này, chuyện gì cũng có thể thông suốt, mà cô lại không giống như vậy, rất nhiều thứ cô không thể buông ra mà chơi, cũng không thể chơi nổi.
Cứ như vậy, nhìn những bóng người đung đưa trong sàn nhảy, nam nam nữ nữ, lưng tựa sát nhau, tiếng nhạc, tiếng thở dốc, tiếng giãy dụa... cô xem đến có chút si...
Uống một chai lại một chai, cho đến chai thứ tư, bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, dáng dấp tốt hơn rất nhiều so với hai người cô hẹn hôm nay.
Hắn không có hỏi cô có đồng ý hay không, mà tự nhiên ngồi ở bên cạnh hướng về phía cô nói: "Một người uống rượu giải sầu sao có ý nghĩa, hai ta cùng uống!"
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn một cái, cũng không trả lời hắn.
"Hai ta chơi cụng rượu, nếu như em thua, uống một ly, nếu như tôi thua, uống hai ly, như thế nào?" Người kia chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
"Được, đồng ý!" Tô Tiểu Mễ không chút do dự đáp ứng.
Chơi cụng rượu, một lần lại một lần, vận khí hôm nay của Tô Tiểu Mễ tựa hồ có chút xui xẻo, thua nhiều thắng ít.
"Tỉnh lại, tỉnh lại a...!" Người kia hét lớn.
Tô Tiểu Mễ cảm giác đầu óc bắt đầu hôn mê, khoát tay nói: "Không chơi, không chơi nữa!"
"Gắng chơi thêm chút nữa đi, không chơi rất không có ý nghĩa, tiếp nào, đến đây đi!" Người kia lại tiếp tục rót rượu.
Thân thể của Tô Tiểu Mễ dựa vào lưng ghế, không muốn nhúc nhích.
Người kia nhân cơ hội này dựa sát vào cô, dán vào lỗ tai cô nói: "Có phải đã say? Cần tôi giúp em tỉnh rượu không?"
"Không cần, anh đi đi! Tìm người khác chơi đi!" Tô Tiểu Mễ lớn tiếng trả lời, nhẹ nhàng nhích ra xa khỏi thân thể người nọ.
Mắt của cô hơi nhắm lại, nhưng bất chợt, cô bị người dùng rượu tạt vào mặt, bên tai còn vang lên tiếng mắng chửi của phụ nữ.
"Con tiện nhân này, dám câu dẫn bạn trai người khác, chán sống rồi hả?"
Phẫn nộ của cô còn chưa kịp phát tiết...đã cảm thấy thân thể của mình bị ai đó lôi dậy.
"Em làm gì a, buông cô ấy ra!" Đây là lời nói của người đàn ông bên người cô.
"A Tiêu, anh con mẹ nó giấu dám giấu tôi đi tìm người phụ nữ khác. Trước mắt đợi tôi dạy dỗ tiện nhân này rồi mới tính xổ với anh! Cút ngay!" Người phụ nữ kia một cước đá vào người nọ, cũng may người kia nhanh như chớp né được, không có tạo thành tổn thương gì.
Tô Tiểu Mễ nhìn người phụ nữ vạm vỡ trước mặt, đầu óc liền tỉnh táo một nửa.
"Tiểu thư, tôi nghĩ có hiểu lầm."
"Tiểu thư gì a! Nhà ngươi tất cả đều là tiểu thư, dám câu dẫn đàn ông của ta, ngươi chán sống, hôm nay ta liền giáo huấn ngươi một chút!" Vừa nói, tay người phụ nữ kia liền giơ lên chuẩn bị đánh.
Thân thể của Tô Tiểu Mễ bị một cái tay khác của cô giữ lấy, nhúc nhích không được, chỉ đành phải kêu to: "Hạ Tử Vi..." Sau đó bản năng đưa tay che mặt của mình, cô lớn như vậy chưa có bị người tát, nếu như bị người phụ nữ không hiểu lý lẽ này tát, cô có oan cũng không thể nói rõ a!!!
Tiếng nhạc huyên náo rất nhanh liền đem thanh âm của cô bao phủ.
"Tiện nhân, con mẹ nó, con điếm! Ngươi lên giường với đàn ông của ta có phải rất thoải mái hay không, xem dáng dấp ngươi một bộ nghiêm chỉnh, tại sao phải câu dẫn bạn trai ta? có phải không ai làm đụng vào khiến ngươi không thoải mái hay không!" Người phụ nữ kia từ lúc vừa mới bắt đầu mở miệng, miệng đã đầy lời thô tục.
"Cô náo đủ chưa? Chuyện không liên quan đến cô ấy, cùng tôi trở về!" Người gọi A Tiêu lên tiếng.
"Tôi không trở về, hôm nay nếu không hỏi rõ ràng, có chết tôi cũng không đi, các người... đôi gian phu dâm phụ này! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người!!" Người phụ nữ vừa nói xong, cầm một bình rượu trên bàn lên liền hướng A Tiêu đập tới.
Lấy thêm một chai, Tô Tiểu Mễ vừa nhìn thấy hướng tới mình liền kêu to: "Tôi căn bản cũng không biết anh ta, chúng tôi chẳng qua là uống ít rượu, cô tìm sai đối tượng rồi!"
"Tiện nhân, hôm nay ta liền giết chết ngươi!"
"A..." Tô Tiểu Mễ vội vàng ôm đầu, lớn tiếng kêu.
Một giây, hai giây... mười giây đã qua, vẫn như cũ không có phản ứng, cô len lén mở mắt ra liếc nhìn, phát hiện Lâm Khải đang nắm chặt tay của người phụ nữ vạm vỡ kia.
/200
|