Tố Tâm gõ cửa phòng một cái, không thấy Đoàn Đoàn lên tiếng.
Cô đẩy cửa đi vào, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tố Tâm nhìn thấy Đoàn Đoàn đang vùi đầu nhỏ ở trong chăn, hai má ngủ đến đỏ bừng.
"Đoàn Đoàn... Rời giường thôi! Nếu không rời giường sẽ trễ giờ đi nhà trẻ mất!" tố Tâm ôn nhu gọi Đoàn Đoàn, đầu ngón tay mới vừa chạm vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, chỉ cảm thấy bị phỏng lợi hại.
Trong lòng Tố Tâm căng thẳng, cả bàn tay che ở trên đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, một tay sờ sờ cái trán của mình.
Quả nhiên là nóng!
"Đoàn Đoàn!" Tố Tâm nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.
Trong mơ mơ màng màng Đoàn Đoàn cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Tố Tâm, nhóc cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt nhỏ liền hướng về phía bàn tay của Tố Tâm để cọ xát, tiểu âm sữa còn mang theo chút khàn khàn: "Mẹ... Nóng."
Trái tim Tố Tâm nhảy tới cổ rồi.
Tố Tâm không dám để Đoàn Đoàn một mình ở trên phòng mà đi xuống lầu, cô cầm lấy điện thoại hình phim hoạt hình ở trên đầu giường bấm số gọi Phó Kiến Văn...
Không đến hai phút, Phó Kiến Văn liền cầm nhiệt kế cùng miếng dán hạ sốt lên, dùng cốc rót cho Đoàn Đoàn một cốc nước ấm lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Tố Tâm gặp phải trường hợp Đoàn Đoàn sinh bệnh, cô có phần hoang mang, ngược lại là Phó Kiến Văn đã trải qua loại chuyện này, cho nên trấn định hơn so với Tố Tâm rất nhiều.
Nhiệt kế chỉ ba mươi tám độ chín, Phó Kiến Văn giúp Đoàn Đoàn dán miếng hạ sốt lên, sau đó mặc nhiều quần áo ấm hơn cho nhóc, làm xong thì tiểu Lục đã lái xe đến đợi ở dưới lầu.
Trên đường, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đang ngủ mơ mơ màng màng, Phó Kiến Văn gọi điện thoại đến nhà trẻ xin nghỉ.
Đoàn Đoàn ngủ không được an ổn, bàn tay nóng bỏng cách một tầng quần áo một mực mò cánh tay của Tố Tâm, không biết là không thoải mái hay là làm sao, Tố Tâm chỉ nghe Đoàn Đoàn mơ hồ phát ra tiếng nức nở gọi mẹ mẹ, Tố Tâm không biết nên động viên làm sao, cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn...
********
Đoàn Đoàn nhỏ bé ốm mất ùi
Cô đẩy cửa đi vào, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tố Tâm nhìn thấy Đoàn Đoàn đang vùi đầu nhỏ ở trong chăn, hai má ngủ đến đỏ bừng.
"Đoàn Đoàn... Rời giường thôi! Nếu không rời giường sẽ trễ giờ đi nhà trẻ mất!" tố Tâm ôn nhu gọi Đoàn Đoàn, đầu ngón tay mới vừa chạm vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, chỉ cảm thấy bị phỏng lợi hại.
Trong lòng Tố Tâm căng thẳng, cả bàn tay che ở trên đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, một tay sờ sờ cái trán của mình.
Quả nhiên là nóng!
"Đoàn Đoàn!" Tố Tâm nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.
Trong mơ mơ màng màng Đoàn Đoàn cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Tố Tâm, nhóc cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt nhỏ liền hướng về phía bàn tay của Tố Tâm để cọ xát, tiểu âm sữa còn mang theo chút khàn khàn: "Mẹ... Nóng."
Trái tim Tố Tâm nhảy tới cổ rồi.
Tố Tâm không dám để Đoàn Đoàn một mình ở trên phòng mà đi xuống lầu, cô cầm lấy điện thoại hình phim hoạt hình ở trên đầu giường bấm số gọi Phó Kiến Văn...
Không đến hai phút, Phó Kiến Văn liền cầm nhiệt kế cùng miếng dán hạ sốt lên, dùng cốc rót cho Đoàn Đoàn một cốc nước ấm lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Tố Tâm gặp phải trường hợp Đoàn Đoàn sinh bệnh, cô có phần hoang mang, ngược lại là Phó Kiến Văn đã trải qua loại chuyện này, cho nên trấn định hơn so với Tố Tâm rất nhiều.
Nhiệt kế chỉ ba mươi tám độ chín, Phó Kiến Văn giúp Đoàn Đoàn dán miếng hạ sốt lên, sau đó mặc nhiều quần áo ấm hơn cho nhóc, làm xong thì tiểu Lục đã lái xe đến đợi ở dưới lầu.
Trên đường, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đang ngủ mơ mơ màng màng, Phó Kiến Văn gọi điện thoại đến nhà trẻ xin nghỉ.
Đoàn Đoàn ngủ không được an ổn, bàn tay nóng bỏng cách một tầng quần áo một mực mò cánh tay của Tố Tâm, không biết là không thoải mái hay là làm sao, Tố Tâm chỉ nghe Đoàn Đoàn mơ hồ phát ra tiếng nức nở gọi mẹ mẹ, Tố Tâm không biết nên động viên làm sao, cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn...
********
Đoàn Đoàn nhỏ bé ốm mất ùi
/1500
|