hông đợi Tố Tâm lên tiếng gọi Phó Kiến Văn, tay nhỏ của Đoàn Đoàn đã theo ống tay áo chui vào, tìm thấy cánh tay lạnh lẽo của Tố Tâm, lúc này đứa trẻ mới từ từ an ổn xuống, trong lòng Tố Tâm mới vừa buông lỏng, lại nghe được tiếng bắt đầu ho khan của Đoàn Đoàn, trái tim của Tố Tâm lại treo lên lần nữa.
Cằm Tố Tâm dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của Đoàn Đoàn, cẩn thận hồi tưởng lại tối ngày hôm qua... Suy đoán liệu có phải lúc một nhà ba người bọn họ ra ngoài đưa Lương Mộ Lan, Đoàn Đoàn mặc áo khoác không cài nút cho nên khiến nhóc bị cảm lạnh rồi.
Phó Kiến Văn vừa quay đầu lại liền thấy Tố Tâm đang ôm chặt Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn mở miệng động viên nói: "Không có chuyện gì, trẻ con bị cảm mạo đều là bình thường..."
Tố Tâm gật gật đầu, nhưng bởi vì lo lắng mà lông mày vẫn nhíu lại một chỗ.
Tiểu Lục mắt nhìn phía trước lái xe, cũng cười an ủi: "Tôi thường thường nghe mẹ nói, trẻ con ốm một lần là thông minh lên một lần."
Tố Tâm buông thõng con mắt nhìn xem Đoàn Đoàn bị sốt nằm trong lồng ngực, trong lòng khó tránh khỏi tự trách tối hôm qua không có chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn, lại lo lắng khi Đoàn Đoàn ở nhà trẻ chơi với bạn bè bị lây nhiễm vi khuẩn bệnh tật.
Bạch Cẩn Du đang ở khoa thần kinh thì nghe nói Đoàn Đoàn bị sốt đến bệnh viện rồi, anh ta vội vàng xuống lầu tự mình ôm Đoàn Đoàn đi phòng khám bệnh.
Hút máu xét nghiệm xong, Đoàn Đoàn đã sốt lên đến ba mươi chín Độ hai, Bạch Cẩn Du lại sắp xếp phòng Vip để Đoàn Đoàn truyền dịch.
Thu xếp cho Đoàn Đoàn xong, Bạch Cẩn Du mặc áo khoác trắng vừa đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch, vừa nói: "Mùa này chính là mùa cảm mạo, hơn nữa sức đề kháng của trẻ nhỏ rất kém... Đây đều là rất bình thường! Nửa đên hôm qua con gái Đường Tranh cũng là mơ mơ màng màng đưa đến bệnh viện, vào lúc này đã vô cùng phấn khởi rồi."
Cằm Tố Tâm dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của Đoàn Đoàn, cẩn thận hồi tưởng lại tối ngày hôm qua... Suy đoán liệu có phải lúc một nhà ba người bọn họ ra ngoài đưa Lương Mộ Lan, Đoàn Đoàn mặc áo khoác không cài nút cho nên khiến nhóc bị cảm lạnh rồi.
Phó Kiến Văn vừa quay đầu lại liền thấy Tố Tâm đang ôm chặt Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn mở miệng động viên nói: "Không có chuyện gì, trẻ con bị cảm mạo đều là bình thường..."
Tố Tâm gật gật đầu, nhưng bởi vì lo lắng mà lông mày vẫn nhíu lại một chỗ.
Tiểu Lục mắt nhìn phía trước lái xe, cũng cười an ủi: "Tôi thường thường nghe mẹ nói, trẻ con ốm một lần là thông minh lên một lần."
Tố Tâm buông thõng con mắt nhìn xem Đoàn Đoàn bị sốt nằm trong lồng ngực, trong lòng khó tránh khỏi tự trách tối hôm qua không có chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn, lại lo lắng khi Đoàn Đoàn ở nhà trẻ chơi với bạn bè bị lây nhiễm vi khuẩn bệnh tật.
Bạch Cẩn Du đang ở khoa thần kinh thì nghe nói Đoàn Đoàn bị sốt đến bệnh viện rồi, anh ta vội vàng xuống lầu tự mình ôm Đoàn Đoàn đi phòng khám bệnh.
Hút máu xét nghiệm xong, Đoàn Đoàn đã sốt lên đến ba mươi chín Độ hai, Bạch Cẩn Du lại sắp xếp phòng Vip để Đoàn Đoàn truyền dịch.
Thu xếp cho Đoàn Đoàn xong, Bạch Cẩn Du mặc áo khoác trắng vừa đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch, vừa nói: "Mùa này chính là mùa cảm mạo, hơn nữa sức đề kháng của trẻ nhỏ rất kém... Đây đều là rất bình thường! Nửa đên hôm qua con gái Đường Tranh cũng là mơ mơ màng màng đưa đến bệnh viện, vào lúc này đã vô cùng phấn khởi rồi."
/1500
|