Lục Tân Nam không có chối từ, gật đầu: “Được!”
Cùng nhau tiến vào phòng ăn, Lục Tân Nam kéo cái ghế ở một bên khác của Phó Kiến Văn, ngồi xuống, Tố Tâm đi nhà bếp lấy cho Lục Tân Nam một bộ bát đũa.
“Sự tình đã xử lý xong!” Lục Tân Nam không có cấm kỵ Tố Tâm vẫn ở nơi này, trực tiếp nói với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn gật đầu: “Ăn cơm trước!”
Chuyện gì xử lý xong, Tố Tâm không hỏi.
Lục Tân Nam ăn một miếng thức ăn, biểu lộ cho người khác cảm thấy anh ta ăn nhưng lại nhạt như nước ốc, một lát Lục Tân Nam mới ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, hỏi: “Bạch Hiểu Niên muốn đi làm phóng viên trú ngoại cô biết không!”
Tố Tâm tiếp nhận món ăn mà Phó Kiến Văn gắp cho, gật đầu: “Tôi biết...”
Cánh môi Lục Tân Nam giật giật, lại không nói ra lời.
“Anh muốn tôi đi khuyên Bạch Hiểu Niên ở lại!” Tố Tâm tựa hồ có thể nhìn thấu ý nghĩ của Lục Tân Nam, “Hay là muốn tôi khuyên cô ấy tiếp nhận lời cầu hôn của anh!”
Lục Tân Nam biết quan hệ của Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên rất tốt, chuyện của anh ta và Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên nói cho Tố Tâm nghe cũng nằm trong dự liệu.
Thấy Lục Tân Nam không lên tiếng, Tố Tâm nói tiếp: “Tôi lại rất ủng hộ Hiểu Niên đi làm phóng viên trú ngoại, mẹ của Hiểu Niên là một vị phonag viên đặc biệt ưu tú! Lý tưởng đời này của Hiểu Niên, là trở thành một người phóng viên như mẹ của mình, nếu như Hiểu Niên bỏ qua cơ hội lần này, chẳng lẽ muốn ở lại Hải Thành TV, cả đời làm cái người dẫn chương trình hoặc là phát ngôn viên đài phát thanh sao!”
Lục Tân Nam chau mày.
Kỳ thực Tố Tâm có phần rõ ràng suy nghĩ của Lục Tân Nam, Bạch Hiểu Niên không đồng ý lờu cầu hôn của anh ta, anh ta sợ thả Bạch Hiểu Niên đi rồi thì về sau sẽ không bắt được nữa!
“Lục Tân Nam, anh yêu Hiểu Niên không phải đem cô ấy bó ở bên cạnh anh, mà là giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ của mình, dù cho không giúp được cô ấy, chí ít đừng ngăn cản cô ấy! Hiện tại công nghệ thông tin cùng giao thông phát triển như vậy, khoảng cách cũng không phải là trở ngại giữa hai người nữa.” Lời nói của Tố Tâm rất thành khẩn.
Cùng nhau tiến vào phòng ăn, Lục Tân Nam kéo cái ghế ở một bên khác của Phó Kiến Văn, ngồi xuống, Tố Tâm đi nhà bếp lấy cho Lục Tân Nam một bộ bát đũa.
“Sự tình đã xử lý xong!” Lục Tân Nam không có cấm kỵ Tố Tâm vẫn ở nơi này, trực tiếp nói với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn gật đầu: “Ăn cơm trước!”
Chuyện gì xử lý xong, Tố Tâm không hỏi.
Lục Tân Nam ăn một miếng thức ăn, biểu lộ cho người khác cảm thấy anh ta ăn nhưng lại nhạt như nước ốc, một lát Lục Tân Nam mới ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, hỏi: “Bạch Hiểu Niên muốn đi làm phóng viên trú ngoại cô biết không!”
Tố Tâm tiếp nhận món ăn mà Phó Kiến Văn gắp cho, gật đầu: “Tôi biết...”
Cánh môi Lục Tân Nam giật giật, lại không nói ra lời.
“Anh muốn tôi đi khuyên Bạch Hiểu Niên ở lại!” Tố Tâm tựa hồ có thể nhìn thấu ý nghĩ của Lục Tân Nam, “Hay là muốn tôi khuyên cô ấy tiếp nhận lời cầu hôn của anh!”
Lục Tân Nam biết quan hệ của Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên rất tốt, chuyện của anh ta và Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên nói cho Tố Tâm nghe cũng nằm trong dự liệu.
Thấy Lục Tân Nam không lên tiếng, Tố Tâm nói tiếp: “Tôi lại rất ủng hộ Hiểu Niên đi làm phóng viên trú ngoại, mẹ của Hiểu Niên là một vị phonag viên đặc biệt ưu tú! Lý tưởng đời này của Hiểu Niên, là trở thành một người phóng viên như mẹ của mình, nếu như Hiểu Niên bỏ qua cơ hội lần này, chẳng lẽ muốn ở lại Hải Thành TV, cả đời làm cái người dẫn chương trình hoặc là phát ngôn viên đài phát thanh sao!”
Lục Tân Nam chau mày.
Kỳ thực Tố Tâm có phần rõ ràng suy nghĩ của Lục Tân Nam, Bạch Hiểu Niên không đồng ý lờu cầu hôn của anh ta, anh ta sợ thả Bạch Hiểu Niên đi rồi thì về sau sẽ không bắt được nữa!
“Lục Tân Nam, anh yêu Hiểu Niên không phải đem cô ấy bó ở bên cạnh anh, mà là giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ của mình, dù cho không giúp được cô ấy, chí ít đừng ngăn cản cô ấy! Hiện tại công nghệ thông tin cùng giao thông phát triển như vậy, khoảng cách cũng không phải là trở ngại giữa hai người nữa.” Lời nói của Tố Tâm rất thành khẩn.
/1500
|