Tố Tâm đưa tay tiếp nhận chìa khoá xe từ tay Phó Kiến Văn, cầm lên túi xách của mình.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, Tố Tâm tim đập nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cố làm ra một bộ nghiêm trang hỏi: "Anh để xe ở gara hay ngoài bãi đỗ xe?"
Không muốn bản thân ở trước mặt Phó Kiến Văn phải ngại ngùng, nhưng lỗ tai đang đỏ bừng của cô lại bán đứng cô.
Phó Kiến Văn ánh mắt đảo qua lỗ tai Tố Tâm, lỗ tai nhỏ đỏ bừng... Chắc hẳn là ngượng ngùng.
Nhận ra được ánh mắt của Phó Kiến Văn, Tố Tâm thẳng tắp sống lưng, cố tỏ ra bản thân hết sức bình thường, nhưng lúc này đây đến cái cổ cũng liền đỏ lên theo.
"Ở dưới gara."
Phó Kiến Văn thu hồi ánh mắt, dụi điếu thuốc lá, hướng về cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Quyết định về cùng cô.
Tố Tâm ảo não cắn cắn môi.
Đại khái là bởi vì Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn là hai người xa lạ, lại đã cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, bản năng xấu hổ của Tố Tâm nổi lên, làm cho cô khi đối mặt với Phó Kiến Văn không cách nào tỏ ra tự nhiên được.
Giơ tay đem tóc rối vén ra sau tai, cô điều chỉnh hô hấp, bình phục nỗi lòng của chính mình, sau đó xoay người đuổi theo bước chân của Phó Kiến Văn.
Theo đến thang máy, điện thoại của Phó Kiến Văn vang lên, chính là điện thoại của Lục Tân Nam.
Phó Kiến Văn cởi áo khoác đưa cho Tố Tâm, ra hiệu cho Tố Tâm ra xe trước.
Lại biến cô thành bảo mẫu của anh!
Tố Tâm tiếp nhận áo khoác từ tay Phó Kiến Văn, ôm vào trong ngực, nhấc chân hướng về phía thang máy dẫn xuống gara.
Phó Kiến Văn đi vào thang máy đối diện, Tố Tâm xuống đến Gara, biển số xe của Phó Kiến Văn quá mức rõ ràng, Tố Tâm muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn bóng lưng cao ráo tinh tế của Tố Tâm, Phó Kiến Văn thu hồi ánh mắt, nhận điện thoại.
Cô đem áo khoác của Phó Kiến Văn đặt ở ghế sau, ngồi xuống ghế lái, kiểm tra bên trong xe.
"Lão Phó, hợp đồng cùng Hoàn Vũ mình đã tìm ra lỗ hổng, cậu đang ở bệnh viện sao?" Lục Tân Nam hưng phấn nói.
"Chuẩn bị đi rồi." Phó Kiến Văn trầm trầm nói.
Tố Tâm kéo đai an toàn liếc nhìn Phó Kiến Văn còn đang gọi điện thoại, Gara ô tô ánh đèn lờ mờ phác hoạ thân ảnh Phó Kiến Văn cao lớn, uy nghiêm. Phó Kiến Văn đặc biệt có mùi vị đàn ông, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều trầm ổn nho nhã.
Nhận ra ánh mắt của Tố Tâm đang nhìn mình, Phó Kiến Văn nhìn lại, ánh mắt u ám thâm trầm.
Tố Tâm chật vật hạ xuống con mắt, làm bộ bình thản bật đài ở trên xe, tim đã đập nhanh hết cỡ.
Phó Kiến Văn khóe môi không tiếng động, giơ tay liếc nhìn đồng hồ: "Một chút nữa, cậu tới nhà của mình."
"Được!" Lục Tân Nam tâm tình không tệ, tràn đầy phấn khởi.
"Mình còn có việc, đi trước!" Phó Kiến Văn không muốn nhiều lời cùng Lục Tân Nam, cúp điện thoại hướng về xe của mình đi tới.
Bất ngờ, Phó Kiến Văn cũng không ra ghế sau ngồi, mà kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, đi vào ngồi.
Xe con ghế trước vốn là rất rộng rãi, nhưng bởi vì Phó Kiến Văn tiến vào, không gian trở nên chật trội.
Thấy Phó Kiến Văn rút ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, không có thắt giây an toàn, Tố Tâm đoán Phó Kiến Văn chắc cũng rất ít khi ngồi ghế phụ.
"Để ý sao!" Phó Hoài An hỏi cô.
Tố Tâm lắc đầu.
"Đai an toàn..." Tố Tâm lên tiếng nhắc nhở một câu.
Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm bên cạnh, cảm thấy nếu như anh không thắt dây an toàn thì cô sẽ không cho xe chạy, đành lấy tay kéo dây an toàn xuống.
Tố Tâm đã lâu không lái xe, lái xe từ gara ra hợp vào dòng xe cộ, chăm chú nhìn từng li từng tí một.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, Tố Tâm tim đập nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cố làm ra một bộ nghiêm trang hỏi: "Anh để xe ở gara hay ngoài bãi đỗ xe?"
Không muốn bản thân ở trước mặt Phó Kiến Văn phải ngại ngùng, nhưng lỗ tai đang đỏ bừng của cô lại bán đứng cô.
Phó Kiến Văn ánh mắt đảo qua lỗ tai Tố Tâm, lỗ tai nhỏ đỏ bừng... Chắc hẳn là ngượng ngùng.
Nhận ra được ánh mắt của Phó Kiến Văn, Tố Tâm thẳng tắp sống lưng, cố tỏ ra bản thân hết sức bình thường, nhưng lúc này đây đến cái cổ cũng liền đỏ lên theo.
"Ở dưới gara."
Phó Kiến Văn thu hồi ánh mắt, dụi điếu thuốc lá, hướng về cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Quyết định về cùng cô.
Tố Tâm ảo não cắn cắn môi.
Đại khái là bởi vì Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn là hai người xa lạ, lại đã cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, bản năng xấu hổ của Tố Tâm nổi lên, làm cho cô khi đối mặt với Phó Kiến Văn không cách nào tỏ ra tự nhiên được.
Giơ tay đem tóc rối vén ra sau tai, cô điều chỉnh hô hấp, bình phục nỗi lòng của chính mình, sau đó xoay người đuổi theo bước chân của Phó Kiến Văn.
Theo đến thang máy, điện thoại của Phó Kiến Văn vang lên, chính là điện thoại của Lục Tân Nam.
Phó Kiến Văn cởi áo khoác đưa cho Tố Tâm, ra hiệu cho Tố Tâm ra xe trước.
Lại biến cô thành bảo mẫu của anh!
Tố Tâm tiếp nhận áo khoác từ tay Phó Kiến Văn, ôm vào trong ngực, nhấc chân hướng về phía thang máy dẫn xuống gara.
Phó Kiến Văn đi vào thang máy đối diện, Tố Tâm xuống đến Gara, biển số xe của Phó Kiến Văn quá mức rõ ràng, Tố Tâm muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn bóng lưng cao ráo tinh tế của Tố Tâm, Phó Kiến Văn thu hồi ánh mắt, nhận điện thoại.
Cô đem áo khoác của Phó Kiến Văn đặt ở ghế sau, ngồi xuống ghế lái, kiểm tra bên trong xe.
"Lão Phó, hợp đồng cùng Hoàn Vũ mình đã tìm ra lỗ hổng, cậu đang ở bệnh viện sao?" Lục Tân Nam hưng phấn nói.
"Chuẩn bị đi rồi." Phó Kiến Văn trầm trầm nói.
Tố Tâm kéo đai an toàn liếc nhìn Phó Kiến Văn còn đang gọi điện thoại, Gara ô tô ánh đèn lờ mờ phác hoạ thân ảnh Phó Kiến Văn cao lớn, uy nghiêm. Phó Kiến Văn đặc biệt có mùi vị đàn ông, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều trầm ổn nho nhã.
Nhận ra ánh mắt của Tố Tâm đang nhìn mình, Phó Kiến Văn nhìn lại, ánh mắt u ám thâm trầm.
Tố Tâm chật vật hạ xuống con mắt, làm bộ bình thản bật đài ở trên xe, tim đã đập nhanh hết cỡ.
Phó Kiến Văn khóe môi không tiếng động, giơ tay liếc nhìn đồng hồ: "Một chút nữa, cậu tới nhà của mình."
"Được!" Lục Tân Nam tâm tình không tệ, tràn đầy phấn khởi.
"Mình còn có việc, đi trước!" Phó Kiến Văn không muốn nhiều lời cùng Lục Tân Nam, cúp điện thoại hướng về xe của mình đi tới.
Bất ngờ, Phó Kiến Văn cũng không ra ghế sau ngồi, mà kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, đi vào ngồi.
Xe con ghế trước vốn là rất rộng rãi, nhưng bởi vì Phó Kiến Văn tiến vào, không gian trở nên chật trội.
Thấy Phó Kiến Văn rút ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, không có thắt giây an toàn, Tố Tâm đoán Phó Kiến Văn chắc cũng rất ít khi ngồi ghế phụ.
"Để ý sao!" Phó Hoài An hỏi cô.
Tố Tâm lắc đầu.
"Đai an toàn..." Tố Tâm lên tiếng nhắc nhở một câu.
Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm bên cạnh, cảm thấy nếu như anh không thắt dây an toàn thì cô sẽ không cho xe chạy, đành lấy tay kéo dây an toàn xuống.
Tố Tâm đã lâu không lái xe, lái xe từ gara ra hợp vào dòng xe cộ, chăm chú nhìn từng li từng tí một.
/1500
|