Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá, bàn tay lớn đặt tại trên cửa sổ xe, dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt, gương mặt mệt mỏi.
Tố Tâm để ý thấy Phó Kiến Văn lấy thuốc lá ra nhưng không hề hút, lông mày nhíu chặt, tuỳ ý để khói trắng lượn lờ.
Từ bệnh viện trở về đến nhà của Phó Kiến Văn tương đối xa. Tố Tâm chạy xe về đến nhà thì Phó Kiến Văn đã ngủ rồi.
"Anh Phó..." Tố Tâm gọi một câu.
Phó Kiến Văn không đáp, lông mày nhẹ nhàng nhíu chặt.
"Anh Phó..." cô lại thăm dò gọi thêm một câu.
Vẫn không có đáp lại.
Tối hôm qua Đoàn Đoàn bị thương, Phó Kiến Văn đi suốt đêm trở về, hẳn là mệt mỏi.
Tố Tâm nắm chặt tay lái, không biết có nên để Phó Kiến Văn chỗ này rồi đi không.
Cứ đi như thế thì bản hộ khẩu để ở chỗ anh làm sao bây giờ!
Chần chờ do dự, buồn ngủ kéo tới, tối hôm qua hầu như một đêm chưa ngủ, đến lúc này Tố Tâm không thể trụ được nữa rồi, ghế lái đang ấm, cô cũng tựa lưng ngủ từ lúc nào không hay.
Lúc Phó Kiến Văn mở mắt đã một giờ rưỡi, anh luôn luôn thiếu ngủ, có thể ở trên xe ngủ được như thế, phải hay không là có Tố Tâm, mùi hương nhàn nhạt trên người cô như mùi vị của thuốc ngủ, khiến người ta chìm đắm.
Anh liếc nhìn Tố Tâm đang ngủ say bên cạnh.
Tố Tâm mặc một áo sơ mi cổ chữ V bằng lụa trắng, cổ nghoẹo sang một bên, đường cong ở phần gáy trắng nõn thập phần nhẵn nhụi hiện ra, hô hấp đều đều ở giữa xương quai xanh lồi lõm khiêu gợi.
Sau khi tẩy trang, làn da cô trắng mịn màng, gương mặt điềm đạm, ngũ quan thanh tú tinh xảo, hình ảnh xinh đẹp như một tiên nữ.
Phó Kiến Văn đưa tay với ra ghế sau cầm lấy áo khoác, đắp lên cho Tố Tâm.
Trong giấc mộng, Tố Tâm nhận ra được hơi thở quen thuộc, bất an hơi giật mình, lại không kháng được cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.
Nghe thấy có người gõ cửa sổ xe, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, thấy Lục Tân Nam một tay chống nóc xe, khom người nhìn Tố Tâm ở bên trong xe, gương mặt yêu nghiệt nheo mắt cười với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn từ xe bước xuống, đứng đối diện với Lục Tân Nam.
Lục Tân Nam trong miệng cắn một điếu thuốc đem hợp đồng đưa cho Phó Kiến Văn, làm bộ nghiêm chỉnh nói: "Ván cờ này nếu cậu tự mình đứng ra đánh, Hoàn Vũ chắc chắn sẽ tán gia bại sản. Tại sao cậu lại muốn lén lút chấm dứt!”
Phó Kiến Văn không đáp.
"Điểm ấy cậu rõ ràng, chủ tịch Hoàn Vũ cũng rõ ràng, cho nên muốn ông ta dễ ràng nhường ra 30% cổ phần tất nhiên là cần phải làm như vậy." Phó Kiến Văn cụp mắt, đem bật lửa bỏ vào trong túi quần, mang theo điếu thuốc lá chỉ vào hợp đồng, "Làm quá tuyệt, chúng ta đã đạt được mục đích."
Cách làn khói trắng, Lục Tân Nam nhìn không thấu ánh mắt cao thâm của Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam thu hồi hợp đồng hướng về bên trong xe liếc mắt: "Mình nghe nói sáng sớm hôm nay Tố Tâm cùng chuyên gia trang điểm xảy ra chuyện ồn ào, chuyên gia trang điểm kia chính là cháu ngoại của Phó tổng giám đốc đài truyền hình, gọi Thẩm Vi Vi."
Lục Tân Nam âm thanh có vẻ rất hả hê.
Anh đem chuyện sáng sớm hôm nay nghe được thuật lại cho Phó Kiến Văn, kể lại chuyện Tố Tâm đã ghi âm lại, rồi ở trước mặt tất cả mọi người mặt không biến sắc không động tay động chân mà khiến cho Thẩm Vi Vi mất hết mặt mũi.
"Cậu nói xem cô gái này, tại sao lúc nào cũng như con nhím xù lông! cô ấy bề ngoài xinh đẹp ôn nhu như thế, cách hành xử cũng như vậy thì tốt, con gái kiểu này tính khí bướng bỉnh lại khó nắm bắt!"
Phó Kiến Văn hút thuốc không nói lời nào.
Lục Tân Nam nói tiếp: "Đường Tranh không phải cũng yêu phải loại con gái như thế sao, chỉ cần đưa túi đưa xe sau đó liền nói chuyện lên giường. Cậu tội gì phải tự làm khó mình như vậy!”
Tố Tâm để ý thấy Phó Kiến Văn lấy thuốc lá ra nhưng không hề hút, lông mày nhíu chặt, tuỳ ý để khói trắng lượn lờ.
Từ bệnh viện trở về đến nhà của Phó Kiến Văn tương đối xa. Tố Tâm chạy xe về đến nhà thì Phó Kiến Văn đã ngủ rồi.
"Anh Phó..." Tố Tâm gọi một câu.
Phó Kiến Văn không đáp, lông mày nhẹ nhàng nhíu chặt.
"Anh Phó..." cô lại thăm dò gọi thêm một câu.
Vẫn không có đáp lại.
Tối hôm qua Đoàn Đoàn bị thương, Phó Kiến Văn đi suốt đêm trở về, hẳn là mệt mỏi.
Tố Tâm nắm chặt tay lái, không biết có nên để Phó Kiến Văn chỗ này rồi đi không.
Cứ đi như thế thì bản hộ khẩu để ở chỗ anh làm sao bây giờ!
Chần chờ do dự, buồn ngủ kéo tới, tối hôm qua hầu như một đêm chưa ngủ, đến lúc này Tố Tâm không thể trụ được nữa rồi, ghế lái đang ấm, cô cũng tựa lưng ngủ từ lúc nào không hay.
Lúc Phó Kiến Văn mở mắt đã một giờ rưỡi, anh luôn luôn thiếu ngủ, có thể ở trên xe ngủ được như thế, phải hay không là có Tố Tâm, mùi hương nhàn nhạt trên người cô như mùi vị của thuốc ngủ, khiến người ta chìm đắm.
Anh liếc nhìn Tố Tâm đang ngủ say bên cạnh.
Tố Tâm mặc một áo sơ mi cổ chữ V bằng lụa trắng, cổ nghoẹo sang một bên, đường cong ở phần gáy trắng nõn thập phần nhẵn nhụi hiện ra, hô hấp đều đều ở giữa xương quai xanh lồi lõm khiêu gợi.
Sau khi tẩy trang, làn da cô trắng mịn màng, gương mặt điềm đạm, ngũ quan thanh tú tinh xảo, hình ảnh xinh đẹp như một tiên nữ.
Phó Kiến Văn đưa tay với ra ghế sau cầm lấy áo khoác, đắp lên cho Tố Tâm.
Trong giấc mộng, Tố Tâm nhận ra được hơi thở quen thuộc, bất an hơi giật mình, lại không kháng được cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.
Nghe thấy có người gõ cửa sổ xe, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, thấy Lục Tân Nam một tay chống nóc xe, khom người nhìn Tố Tâm ở bên trong xe, gương mặt yêu nghiệt nheo mắt cười với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn từ xe bước xuống, đứng đối diện với Lục Tân Nam.
Lục Tân Nam trong miệng cắn một điếu thuốc đem hợp đồng đưa cho Phó Kiến Văn, làm bộ nghiêm chỉnh nói: "Ván cờ này nếu cậu tự mình đứng ra đánh, Hoàn Vũ chắc chắn sẽ tán gia bại sản. Tại sao cậu lại muốn lén lút chấm dứt!”
Phó Kiến Văn không đáp.
"Điểm ấy cậu rõ ràng, chủ tịch Hoàn Vũ cũng rõ ràng, cho nên muốn ông ta dễ ràng nhường ra 30% cổ phần tất nhiên là cần phải làm như vậy." Phó Kiến Văn cụp mắt, đem bật lửa bỏ vào trong túi quần, mang theo điếu thuốc lá chỉ vào hợp đồng, "Làm quá tuyệt, chúng ta đã đạt được mục đích."
Cách làn khói trắng, Lục Tân Nam nhìn không thấu ánh mắt cao thâm của Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam thu hồi hợp đồng hướng về bên trong xe liếc mắt: "Mình nghe nói sáng sớm hôm nay Tố Tâm cùng chuyên gia trang điểm xảy ra chuyện ồn ào, chuyên gia trang điểm kia chính là cháu ngoại của Phó tổng giám đốc đài truyền hình, gọi Thẩm Vi Vi."
Lục Tân Nam âm thanh có vẻ rất hả hê.
Anh đem chuyện sáng sớm hôm nay nghe được thuật lại cho Phó Kiến Văn, kể lại chuyện Tố Tâm đã ghi âm lại, rồi ở trước mặt tất cả mọi người mặt không biến sắc không động tay động chân mà khiến cho Thẩm Vi Vi mất hết mặt mũi.
"Cậu nói xem cô gái này, tại sao lúc nào cũng như con nhím xù lông! cô ấy bề ngoài xinh đẹp ôn nhu như thế, cách hành xử cũng như vậy thì tốt, con gái kiểu này tính khí bướng bỉnh lại khó nắm bắt!"
Phó Kiến Văn hút thuốc không nói lời nào.
Lục Tân Nam nói tiếp: "Đường Tranh không phải cũng yêu phải loại con gái như thế sao, chỉ cần đưa túi đưa xe sau đó liền nói chuyện lên giường. Cậu tội gì phải tự làm khó mình như vậy!”
/1500
|