Thấy Tố Tâm cúi đầu nhìn chằm chằm nội dung của công ty A&G trên máy tính, Phó Thiên Tứ bĩu môi... Con gái làm sao đều yêu thích điện thoại của A&G!
Phó Thiên Tứ đưa một miếng bánh bao vào trong miệng của mình, chạm phải vết thương đau đến lấy tay che miệng lại, cậu ta chau mày.
Tố Tâm vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Thiên Tứ chau mày, ánh mắt đảo qua bánh bao hấp trước mặt cậu ta, cảm thấy miệng của đứa này này bị thương nên chắc không cắn được bánh bao!
Tố Tâm kéo tủ lạnh ra, lấy bánh gatô ra sau đó dùng lò nướng đun nóng rồi đặt ở trước mặt Phó Thiên Tứ: "Ăn bánh gatô, không nên cắn bánh bao..."
Phó Thiên Tứ nhìn Tố Tâm một chút, cúi đầu dùng dĩa ăn một khối nhỏ, vừa bỏ vào trong miệng, liền tan ra... Ăn thật ngon.
Hai chữ cảm ơn còn chưa nói ra miệng, Tố Tâm lại rót cho Phó Thiên Tứ một cốc sữa ấm, còn tỉ mỉ cắm một cái ông hút vào trong cốc.
Phó Thiên Tứ không hé răng, dùng ống hút uống một hớp sữa bò, nhìn xem Tố Tâm thu thập bộ đồ ăn của mình mang đến bồn rửa, cậu ta quay đầu...
Từ lúc từ Lô Thiên Tứ biến thành Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ thường thường ba ngày thì hai ngày đánh nhau, có lúc cũng khóe miệng đều là vết thương không thể ăn cơm, nhưng không có ai tỉ mỉ chuẩn bị ống hút cho cậu ta!
Mỗi một lần Phó Thiên Tứ mang vết thương trở lại, mẹ của cậu ta đều sẽ không cho cậu ta xuống phòng ăn, sợ bị Phó Thanh Tuyền nhìn thấy biết Phó Thiên Tứ ở bên ngoài đánh nhau ảnh hưởng không tốt.
Cho nên sau khi cậu ta bị thương, đều là người hầu mang thức ăn vào trong phòng cho cậu ta, tuy rằng nhiều món... Nhưng không có ai nghĩ được rằng là cậu ta không thể cắn.
Trước đây mẹ của Phó Thiên Tứ cũng rất quan tâm cậu ta, nhưng sau khi ở chung một chỗ với Phó Thanh Tuyền, mẹ của cậu ta đã thay đổi rồi, không phải mẹ không yêu cậu ta, mẹ vẫn yêu cậu ta như trước, chỉ là cậu ta biết... Chính là Phó Thanh Tuyền đã chiếm một phần quan tâm của mẹ, cho nên mẹ sẽ không giống như trước, chỉ một mực quan tâm cậu ta!
Phó Thiên Tứ nuốt một miếng bánh gatô, cảm thấy trong ngực như là có cái gì nghẹn lại.
Một đĩa bánh gatô, một chén sữa bò rất nhanh đã thấy đáy, Phó Thiên Tứ cảm thấy không có no, trong phòng bếp liền mơ hồ truyền đến mùi thơm, Phó Thiên Tứ đứng dậy bưng đĩa bánh gatô cùng cốc sữa bò lên, chủ động bỏ vào trong chậu rửa bát, không có giống như ở Phó gia làm đại thiếu gia chờ người hầu hạ.
Phó Thiên Tứ đưa một miếng bánh bao vào trong miệng của mình, chạm phải vết thương đau đến lấy tay che miệng lại, cậu ta chau mày.
Tố Tâm vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Thiên Tứ chau mày, ánh mắt đảo qua bánh bao hấp trước mặt cậu ta, cảm thấy miệng của đứa này này bị thương nên chắc không cắn được bánh bao!
Tố Tâm kéo tủ lạnh ra, lấy bánh gatô ra sau đó dùng lò nướng đun nóng rồi đặt ở trước mặt Phó Thiên Tứ: "Ăn bánh gatô, không nên cắn bánh bao..."
Phó Thiên Tứ nhìn Tố Tâm một chút, cúi đầu dùng dĩa ăn một khối nhỏ, vừa bỏ vào trong miệng, liền tan ra... Ăn thật ngon.
Hai chữ cảm ơn còn chưa nói ra miệng, Tố Tâm lại rót cho Phó Thiên Tứ một cốc sữa ấm, còn tỉ mỉ cắm một cái ông hút vào trong cốc.
Phó Thiên Tứ không hé răng, dùng ống hút uống một hớp sữa bò, nhìn xem Tố Tâm thu thập bộ đồ ăn của mình mang đến bồn rửa, cậu ta quay đầu...
Từ lúc từ Lô Thiên Tứ biến thành Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ thường thường ba ngày thì hai ngày đánh nhau, có lúc cũng khóe miệng đều là vết thương không thể ăn cơm, nhưng không có ai tỉ mỉ chuẩn bị ống hút cho cậu ta!
Mỗi một lần Phó Thiên Tứ mang vết thương trở lại, mẹ của cậu ta đều sẽ không cho cậu ta xuống phòng ăn, sợ bị Phó Thanh Tuyền nhìn thấy biết Phó Thiên Tứ ở bên ngoài đánh nhau ảnh hưởng không tốt.
Cho nên sau khi cậu ta bị thương, đều là người hầu mang thức ăn vào trong phòng cho cậu ta, tuy rằng nhiều món... Nhưng không có ai nghĩ được rằng là cậu ta không thể cắn.
Trước đây mẹ của Phó Thiên Tứ cũng rất quan tâm cậu ta, nhưng sau khi ở chung một chỗ với Phó Thanh Tuyền, mẹ của cậu ta đã thay đổi rồi, không phải mẹ không yêu cậu ta, mẹ vẫn yêu cậu ta như trước, chỉ là cậu ta biết... Chính là Phó Thanh Tuyền đã chiếm một phần quan tâm của mẹ, cho nên mẹ sẽ không giống như trước, chỉ một mực quan tâm cậu ta!
Phó Thiên Tứ nuốt một miếng bánh gatô, cảm thấy trong ngực như là có cái gì nghẹn lại.
Một đĩa bánh gatô, một chén sữa bò rất nhanh đã thấy đáy, Phó Thiên Tứ cảm thấy không có no, trong phòng bếp liền mơ hồ truyền đến mùi thơm, Phó Thiên Tứ đứng dậy bưng đĩa bánh gatô cùng cốc sữa bò lên, chủ động bỏ vào trong chậu rửa bát, không có giống như ở Phó gia làm đại thiếu gia chờ người hầu hạ.
/1500
|