"Vậy thì đi đến trung tâm mua sắm!" Tố Tâm nhìn qua Phó Kiến Văn, con mắt sáng long lanh, "Đồng hồ của anh đã bị đập vỡ, phải đi mua một chiếc mới."
Nói xong, Tố Tâm lại đến gần Phó Kiến Văn hơn, Phó Kiến Văn cũng đem đầu của mình tiến lại gần Tố Tâm hơn, chỉ nghe giọng nói mềm mại của Tố Tâm bổ sung thêm một câu: "Dùng thẻ ngân hàng của Phó tổng để mua!"
Con người đen nháy của Phó Kiến Văn đã không nhịn được ý cười, anh sảng khoái cười ra tiếng, gật đầu: "Được..."
...
Sở Tầm kéo Sở Kiêu Dương từ hành lang bên ngoài trở về phòng, mạnh mẽ đóng lại cửa phòng, vành mắt đỏ ngàu, ngực phập phồng kịch liệt nhìn về phía Sở Kiêu Dương.
"Mặt mũi của Sở gia đều bị em làm cho mất hết rồi!" hai tay của Sở Tầm tức giận đến run rẩy, suýt nữa không nhịn được rơi nước mắt.
Sở Kiêu Dương để trần hai cái chân, trên tay chỉ mang theo một chiếc giày cao gót, một chiếc khác đã sớm không biết ném tới nơi nào, phấn son trên mặt cũng nhoè nhoẹt rồi, hai bím tóc tinh xảo cũng có chút rối loạn, dáng vẻ nhìn lên vô cùng chật vật.
Sở Kiêu Dương lấy tay lau nước mắt, nhìn xem chị họ đang phát hoả trước mặt, ủy khuất nhìn về phía Sở Tầm: "Em bị thất tình chị còn mắng em!"
"Cái gì gọi là thất tình! Phó Kiến Văn lúc nào nói yêu em mà em kêu thất tình! Em có biết xấu hổ hay không!" Sở Tầm cực kỳ tức giận, lời khó nghe cũng không cần đi qua đại não đã nói ra miệng.
Sở Tầm nói xong, chỉ thấy trên gương mặt củ Sở Kiêu Dương đã trắng bệch không còn màu máu, con mắt thì trợn to, khó mà tin nổi nhìn qua Sở Tầm, nước mắt tích tụ đầy ở đáy mắt.
Liền ngay cả người phụ nữ xấu xa Tố Tâm cũng không mắng cô ta không biết xấu hổ, thế mà chính chị họ của cô ta lại mắng cô ta không biết xấu hổ, chuyện này đối với Sở Kiêu Dương mà nói chính là đặc biệt nghiêm trọng.
Sở Kiêu Dương khóc giọt lớn giọt nhỏ đi xuống: "Em phải mách mẹ của em!"
Nói xong, Tố Tâm lại đến gần Phó Kiến Văn hơn, Phó Kiến Văn cũng đem đầu của mình tiến lại gần Tố Tâm hơn, chỉ nghe giọng nói mềm mại của Tố Tâm bổ sung thêm một câu: "Dùng thẻ ngân hàng của Phó tổng để mua!"
Con người đen nháy của Phó Kiến Văn đã không nhịn được ý cười, anh sảng khoái cười ra tiếng, gật đầu: "Được..."
...
Sở Tầm kéo Sở Kiêu Dương từ hành lang bên ngoài trở về phòng, mạnh mẽ đóng lại cửa phòng, vành mắt đỏ ngàu, ngực phập phồng kịch liệt nhìn về phía Sở Kiêu Dương.
"Mặt mũi của Sở gia đều bị em làm cho mất hết rồi!" hai tay của Sở Tầm tức giận đến run rẩy, suýt nữa không nhịn được rơi nước mắt.
Sở Kiêu Dương để trần hai cái chân, trên tay chỉ mang theo một chiếc giày cao gót, một chiếc khác đã sớm không biết ném tới nơi nào, phấn son trên mặt cũng nhoè nhoẹt rồi, hai bím tóc tinh xảo cũng có chút rối loạn, dáng vẻ nhìn lên vô cùng chật vật.
Sở Kiêu Dương lấy tay lau nước mắt, nhìn xem chị họ đang phát hoả trước mặt, ủy khuất nhìn về phía Sở Tầm: "Em bị thất tình chị còn mắng em!"
"Cái gì gọi là thất tình! Phó Kiến Văn lúc nào nói yêu em mà em kêu thất tình! Em có biết xấu hổ hay không!" Sở Tầm cực kỳ tức giận, lời khó nghe cũng không cần đi qua đại não đã nói ra miệng.
Sở Tầm nói xong, chỉ thấy trên gương mặt củ Sở Kiêu Dương đã trắng bệch không còn màu máu, con mắt thì trợn to, khó mà tin nổi nhìn qua Sở Tầm, nước mắt tích tụ đầy ở đáy mắt.
Liền ngay cả người phụ nữ xấu xa Tố Tâm cũng không mắng cô ta không biết xấu hổ, thế mà chính chị họ của cô ta lại mắng cô ta không biết xấu hổ, chuyện này đối với Sở Kiêu Dương mà nói chính là đặc biệt nghiêm trọng.
Sở Kiêu Dương khóc giọt lớn giọt nhỏ đi xuống: "Em phải mách mẹ của em!"
/1500
|