Nhưng Tố Tâm đã mang theo cao quý từ lúc sinh ra, dù cho rơi vào tuyệt vọng nhưng trong xương cũng không bỏ xuống được kiêu ngạo!
Mà kiếp này của Phượng Vô Loan, lại giống như Tô Mạn Mạn diễn, chính là nản lòng thoái chí buồn bã lặng yên, lạnh thấu thất vọng.
Thuật Tân giơ tay bưng kín miệng mình, nước mắt thiếu một chút nữa thì rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên tiểu thuyết của Thuật Tân được cải biên thành phim, diễn viên diễn lại có thể khiến cho cô ta kích động như thế!
Bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có một lần diễn, diễn qua một lần sau đó Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đi xuống bổ trang, bên ngoài khán giả đã lục tục đi vào.
Hôm nay người hâm mộ của mấy vai chính đến không ít, khiến cho Tố Tâm bất ngờ là lại còn có người hâm mộ giơ băng giôn cùng ảnh của cô lên, nhìn lên số người cũng không ít hơn so với Tô Mạn Mạn cùng vai nam chính Tống Thành.
Người dẫn chương trình còn đang đứng ở trước đài nói xong lời kịch mở màn...
Tô Mạn Mạn cùng Tố Tâm đứng ở phía sau đài nhìn lén ra ngoài sân khấu, hai người tựa như đứa trẻ lộ đầu ra nhìn xem khán giả trên sân khấu, Tô Mạn Mạn nhếch môi khẽ cười: "Như thế nào, nhìn thấy có người ái mộ tới thăm mình, có phải rất kích động hay không!"
Tố Tâm gật đầu cười: “Ừm, đúng là có chút cản giác kích động!"
"Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy người hâm mộ của mình, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, chỉ lo mình làm phải chuyện gì đó không hay, bọn họ liền không thích tôi!" Tô Mạn Mạn bĩu môi, "Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đó tôi quả thực chính là một con gà non."
Nghe được người người dẫn chương trình nói chúng ta nhìn xem đoạn phim làm cho người khác ấn tượng sâu sắc nhất trong {{ hàng ma truyền kì }}, Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đều về tới vị trí của mỗi người.
Lúc Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đồng thời bay lên, nói xong lời kịch kinh điển, hết thảy khán giả toàn trường cũng giống như Thuật Tân vừa rồi, chính là toàn thân đều nổi da gà, phảng phất trong nháy mắt như bị kéo vào tình cảnh trong tiểu thuyết.
Mà kiếp này của Phượng Vô Loan, lại giống như Tô Mạn Mạn diễn, chính là nản lòng thoái chí buồn bã lặng yên, lạnh thấu thất vọng.
Thuật Tân giơ tay bưng kín miệng mình, nước mắt thiếu một chút nữa thì rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên tiểu thuyết của Thuật Tân được cải biên thành phim, diễn viên diễn lại có thể khiến cho cô ta kích động như thế!
Bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có một lần diễn, diễn qua một lần sau đó Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đi xuống bổ trang, bên ngoài khán giả đã lục tục đi vào.
Hôm nay người hâm mộ của mấy vai chính đến không ít, khiến cho Tố Tâm bất ngờ là lại còn có người hâm mộ giơ băng giôn cùng ảnh của cô lên, nhìn lên số người cũng không ít hơn so với Tô Mạn Mạn cùng vai nam chính Tống Thành.
Người dẫn chương trình còn đang đứng ở trước đài nói xong lời kịch mở màn...
Tô Mạn Mạn cùng Tố Tâm đứng ở phía sau đài nhìn lén ra ngoài sân khấu, hai người tựa như đứa trẻ lộ đầu ra nhìn xem khán giả trên sân khấu, Tô Mạn Mạn nhếch môi khẽ cười: "Như thế nào, nhìn thấy có người ái mộ tới thăm mình, có phải rất kích động hay không!"
Tố Tâm gật đầu cười: “Ừm, đúng là có chút cản giác kích động!"
"Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy người hâm mộ của mình, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, chỉ lo mình làm phải chuyện gì đó không hay, bọn họ liền không thích tôi!" Tô Mạn Mạn bĩu môi, "Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đó tôi quả thực chính là một con gà non."
Nghe được người người dẫn chương trình nói chúng ta nhìn xem đoạn phim làm cho người khác ấn tượng sâu sắc nhất trong {{ hàng ma truyền kì }}, Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đều về tới vị trí của mỗi người.
Lúc Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn đồng thời bay lên, nói xong lời kịch kinh điển, hết thảy khán giả toàn trường cũng giống như Thuật Tân vừa rồi, chính là toàn thân đều nổi da gà, phảng phất trong nháy mắt như bị kéo vào tình cảnh trong tiểu thuyết.
/1500
|