Mi tâm Tố Tâm lo lắng, ánh mắt nhìn về phía khán giả dưới đài, con ngươi đột nhiên vừa thu lại.
Trong đám người phía dưới khán đài, có một người đàn ông khuôn mặt gầy gò yêu nghiệt đang lộ ra nụ cười đối với Tố Tâm, sau đó phất phất tay với...
Làm sao Lý Mục Dương có thể xuất hiện ở nơi này!
Trái tim Tố Tâm đột nhiên nhảy lên lợi hại, cả người như là kẹt rồi, cô nhẫn nhịn tim đập, không chút biến sắc dời tầm mắt đi chỗ khác, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây đang ở tiết mục, lại trùng hợp là thời điểm Thuật Tân nói lời xin lỗi với mình cho nên Tố Tâm không dám đem biểu lộ khác thường thể hiện quá rõ ràng, chỉ có thể duy trì mỉm cười, nhưng bàn tay bên người đã sít sao nắm lại với nhau.
Trong đầu Tố Tâm chiếu lại những câu nói trước kia của Lý Mục Dương ở trong vườn hoa pha lê, trong lòng người đàn ông này dị thường... Thậm chí có thể nói là biến thái, Tố Tâm không thể không sợ.
Biết Phó Kiến Văn còn đang ở nơi này, tầm mắt của Tố Tâm nhìn đi nhìn lại ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Phó Kiến Văn, nhưng trong thính phòng ngay cả cái bóng của Phó Kiến Vân cũng không hề thấy.
Dựa theo đạo lý mà nói, Phó Kiến Văn khí chất xuất chúng như vậy, nếu như đứng ở nơi này thì căn bản là không cần tìm cũng sẽ thấy, nhưng lại không có.
Lẽ nào Phó Kiến Văn không có đi vào!
Tố Tâm nhanh chóng nắm Microphone, nếu như Phó Kiến Văn ở nơi này, tâm tình Tố Tâm có thể sẽ khá hơn một chút.
Tô Mạn Mạn tựa hồ là đã nhận ra tâm tình của Tố Tâm có chút biến hóa, cho nên Tô Mạn Mạn không để lại vết tích đổi chỗ cùng Tống Thành, kéo lại tay Tố Tâm, có phần lạnh lẽo, Tô Mạn Mạn dùng sức nắm nắm.
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mạn Mạn, hiện tại, màn ảnh đều đang chú ý về phía Thuật Tân, đúng là không có chú ý tới bên này của Tố Tâm.
Trong đám người phía dưới khán đài, có một người đàn ông khuôn mặt gầy gò yêu nghiệt đang lộ ra nụ cười đối với Tố Tâm, sau đó phất phất tay với...
Làm sao Lý Mục Dương có thể xuất hiện ở nơi này!
Trái tim Tố Tâm đột nhiên nhảy lên lợi hại, cả người như là kẹt rồi, cô nhẫn nhịn tim đập, không chút biến sắc dời tầm mắt đi chỗ khác, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây đang ở tiết mục, lại trùng hợp là thời điểm Thuật Tân nói lời xin lỗi với mình cho nên Tố Tâm không dám đem biểu lộ khác thường thể hiện quá rõ ràng, chỉ có thể duy trì mỉm cười, nhưng bàn tay bên người đã sít sao nắm lại với nhau.
Trong đầu Tố Tâm chiếu lại những câu nói trước kia của Lý Mục Dương ở trong vườn hoa pha lê, trong lòng người đàn ông này dị thường... Thậm chí có thể nói là biến thái, Tố Tâm không thể không sợ.
Biết Phó Kiến Văn còn đang ở nơi này, tầm mắt của Tố Tâm nhìn đi nhìn lại ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Phó Kiến Văn, nhưng trong thính phòng ngay cả cái bóng của Phó Kiến Vân cũng không hề thấy.
Dựa theo đạo lý mà nói, Phó Kiến Văn khí chất xuất chúng như vậy, nếu như đứng ở nơi này thì căn bản là không cần tìm cũng sẽ thấy, nhưng lại không có.
Lẽ nào Phó Kiến Văn không có đi vào!
Tố Tâm nhanh chóng nắm Microphone, nếu như Phó Kiến Văn ở nơi này, tâm tình Tố Tâm có thể sẽ khá hơn một chút.
Tô Mạn Mạn tựa hồ là đã nhận ra tâm tình của Tố Tâm có chút biến hóa, cho nên Tô Mạn Mạn không để lại vết tích đổi chỗ cùng Tống Thành, kéo lại tay Tố Tâm, có phần lạnh lẽo, Tô Mạn Mạn dùng sức nắm nắm.
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mạn Mạn, hiện tại, màn ảnh đều đang chú ý về phía Thuật Tân, đúng là không có chú ý tới bên này của Tố Tâm.
/1500
|