Nhiếp Vân Đóa đứng ở cửa, mẹ cô ta bảo cô ta đi gọi bọn họ ăn cơm, cô ta mới vừa tới đây, liền nghe được đối thoại của hai người.
Cô ta cũng không nghĩ tới Ngôn Triết lại thích Diệp Phồn Tinh?
Lúc trước liền có cảm giác này, nhưng cũng không nghĩ tới, Ngôn Triết lại lớn gan dám tỏ tình với Diệp Phồn Tinh.
Quả thực là muốn chết!
Cô ta vốn không thích Ngôn Triết, bây giờ nhìn Ngôn Triết như vậy, càng đối khinh bỉ tới cực điểm.
Đang lúc này, Phó Cảnh Ngộ đẩy cửa ra đi ra.
"Cảnh Ngộ." Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh, muốn nói gì đó, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, so với hôm qua còn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Cô ta phảng phất thấy được bộ dạng dâm đãng lẳng lơ của Diệp Phồn Tinh, cùng Ngôn Triết cấu kết gian ríu với nhau có kết quả bi thảm như thế nào.
Nhiếp Vân Đóa đau lòng đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, " Anh không sao chứ?"
Nghĩ đến Diệp Phồn Tinh lại cùng Ngôn Triết hợp lại phản bội Phó Cảnh Ngộ, Nhiếp Vân Đóa đau lòng vô cùng, đồng thời thái độ đối với Ngôn Triết cũng chuyển sang phỉ nhổ tới cực điểm.
Ở trong mắt cô ta, Ngôn Triết chính là kẻ thích cướp đồ của người khác, là loại người buồn nôn nhất trên đời này.
-
Trời đã tối, Diệp Phồn Tinh ở trong phòng chờ rất lâu mà không thấy Phó Cảnh Ngộ trở lại, trong lòng có chút lo lắng.
Mặc dù hai ngày nay cô ít nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ, nhưng lúc này xảy ra vấn đề như vậy, vẫn làm cho Diệp Phồn Tinh lo lắng tới cực điểm.
Chồng của cô sẽ không vì vậy mà giận cô, không để ý đến cô nữa đấy chứ?
Hai ngày nay cô có chút tâm tình, không biết phải làm sao làm lành với anh, nhưng không biểu hiện cô thật sự muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ.
Về phần Ngôn Triết nói những thứ kia, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.
Đến giờ Ăn cơm tối, người giúp việc đi lên, gọi Diệp Phồn Tinh đi xuống ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh xuống lầu dưới phòng ăn, phát hiện Ngôn Triết cũng đã tới rồi, Nhiếp Vân Đóa cùng Nhiếp Vân Tiêu đều ở đó, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại không có ở chỗ này, không biết đi nơi nào.
Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: " Chồng tôi đâu rồi?"
Không phải đóa điên giở trò, vậy ai là người đứng sau lưng dựt dây chuyện này, mục đích của kẻ đó là gì? Hay thực sự bức thư này là do Ngôn Triết viết?
Cô ta cũng không nghĩ tới Ngôn Triết lại thích Diệp Phồn Tinh?
Lúc trước liền có cảm giác này, nhưng cũng không nghĩ tới, Ngôn Triết lại lớn gan dám tỏ tình với Diệp Phồn Tinh.
Quả thực là muốn chết!
Cô ta vốn không thích Ngôn Triết, bây giờ nhìn Ngôn Triết như vậy, càng đối khinh bỉ tới cực điểm.
Đang lúc này, Phó Cảnh Ngộ đẩy cửa ra đi ra.
"Cảnh Ngộ." Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh, muốn nói gì đó, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, so với hôm qua còn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Cô ta phảng phất thấy được bộ dạng dâm đãng lẳng lơ của Diệp Phồn Tinh, cùng Ngôn Triết cấu kết gian ríu với nhau có kết quả bi thảm như thế nào.
Nhiếp Vân Đóa đau lòng đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, " Anh không sao chứ?"
Nghĩ đến Diệp Phồn Tinh lại cùng Ngôn Triết hợp lại phản bội Phó Cảnh Ngộ, Nhiếp Vân Đóa đau lòng vô cùng, đồng thời thái độ đối với Ngôn Triết cũng chuyển sang phỉ nhổ tới cực điểm.
Ở trong mắt cô ta, Ngôn Triết chính là kẻ thích cướp đồ của người khác, là loại người buồn nôn nhất trên đời này.
-
Trời đã tối, Diệp Phồn Tinh ở trong phòng chờ rất lâu mà không thấy Phó Cảnh Ngộ trở lại, trong lòng có chút lo lắng.
Mặc dù hai ngày nay cô ít nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ, nhưng lúc này xảy ra vấn đề như vậy, vẫn làm cho Diệp Phồn Tinh lo lắng tới cực điểm.
Chồng của cô sẽ không vì vậy mà giận cô, không để ý đến cô nữa đấy chứ?
Hai ngày nay cô có chút tâm tình, không biết phải làm sao làm lành với anh, nhưng không biểu hiện cô thật sự muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ.
Về phần Ngôn Triết nói những thứ kia, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.
Đến giờ Ăn cơm tối, người giúp việc đi lên, gọi Diệp Phồn Tinh đi xuống ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh xuống lầu dưới phòng ăn, phát hiện Ngôn Triết cũng đã tới rồi, Nhiếp Vân Đóa cùng Nhiếp Vân Tiêu đều ở đó, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại không có ở chỗ này, không biết đi nơi nào.
Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: " Chồng tôi đâu rồi?"
Không phải đóa điên giở trò, vậy ai là người đứng sau lưng dựt dây chuyện này, mục đích của kẻ đó là gì? Hay thực sự bức thư này là do Ngôn Triết viết?
/1829
|