Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Triết một cái, Ngôn Triết cũng đang nhìn cô ta.
Nhiếp Vân Đóa nhất thời cứng họng.
Ngôn Triết nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Một người phụ nữ thôi mà, chúng ta cùng Vân Đóa đều đã quen biết bao nhiêu năm, cậu có cần thiết phải quá đáng như vậy không?"
Diệp Phồn Tinh: "..."
Một người phụ nữ, anh ta là chỉ cô sao?
Thái độ của Ngôn Triết làm cho Diệp Phồn Tinh căm ghét thêm sâu mấy phần.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, ở trên phòng nghe Diệp Phồn Tinh nói Ngôn Triết bắt nạt cô anh còn không tin, hiện tại gặp được mới phát hiện, Ngôn Triết đây là... Vì muốn phủi sạch quan hệ cùng Diệp Phồn Tinh nên cố ý nhằm vào cô như vậy sao?
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh đang rất bi thương.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai tôi và Tinh Tinh sẽ trở về, vì vậy trước khi tôi rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở nơi này."
Phó Cảnh Ngộ nói chuyện luôn rất có trọng lượng, nếu anh đã nói ra, thì đồng nghĩa với việc trực tiếp hình thành cục định.
Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, không nghĩ tới anh lại vì Diệp Phồn Tinh mà đuổi cô ta đi!
Phải biết, bởi vì quan hệ của mẹ cô ta, bọn họ đều phải cầu xin cô ta tới đây, nhưng bây giờ, lại muốn đuổi cô ta đi.
Nếu như cô ta tự đi vậy còn tốt.
Nhưng bây giờ là bị đuổi đi, Nhiếp Vân Đóa làm sao cũng không tiếp thụ nổi.
Cô ta nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ nói gì đi chứ."
Dựa vào cái gì để cho bọn họ bắt nạt cô ta như vậy!
Ngôn Triết nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, cũng không đợi cô Bình mở miệng, liền nói: "Lần này là anh gọi hai người về đây, nhưng bây giờ Cảnh Ngộ đã nói như vậy, vậy hai người đi đi."
Ngôn Triết nghiêm mặt, anh ta đã lên tiếng thì đồng nghĩa với việc không có khả năng thay đổi rồi.
Nơi này là nhà của anh ta, anh ta có quyền để cho ai đi ai ở.
Nhiếp Vân Tiêu ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết cùng rời đi, vốn hắn định lấy chuyện lần này ra làm cho hai người này nổi lên va chạm, gây ra mâu thuẫn, nhưng mà... Hiện tại, bọn họ hình như lại đứng chung một chiến tuyến mất rồi!
Nhiếp Vân Đóa nhất thời cứng họng.
Ngôn Triết nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Một người phụ nữ thôi mà, chúng ta cùng Vân Đóa đều đã quen biết bao nhiêu năm, cậu có cần thiết phải quá đáng như vậy không?"
Diệp Phồn Tinh: "..."
Một người phụ nữ, anh ta là chỉ cô sao?
Thái độ của Ngôn Triết làm cho Diệp Phồn Tinh căm ghét thêm sâu mấy phần.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, ở trên phòng nghe Diệp Phồn Tinh nói Ngôn Triết bắt nạt cô anh còn không tin, hiện tại gặp được mới phát hiện, Ngôn Triết đây là... Vì muốn phủi sạch quan hệ cùng Diệp Phồn Tinh nên cố ý nhằm vào cô như vậy sao?
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh đang rất bi thương.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai tôi và Tinh Tinh sẽ trở về, vì vậy trước khi tôi rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở nơi này."
Phó Cảnh Ngộ nói chuyện luôn rất có trọng lượng, nếu anh đã nói ra, thì đồng nghĩa với việc trực tiếp hình thành cục định.
Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, không nghĩ tới anh lại vì Diệp Phồn Tinh mà đuổi cô ta đi!
Phải biết, bởi vì quan hệ của mẹ cô ta, bọn họ đều phải cầu xin cô ta tới đây, nhưng bây giờ, lại muốn đuổi cô ta đi.
Nếu như cô ta tự đi vậy còn tốt.
Nhưng bây giờ là bị đuổi đi, Nhiếp Vân Đóa làm sao cũng không tiếp thụ nổi.
Cô ta nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ nói gì đi chứ."
Dựa vào cái gì để cho bọn họ bắt nạt cô ta như vậy!
Ngôn Triết nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, cũng không đợi cô Bình mở miệng, liền nói: "Lần này là anh gọi hai người về đây, nhưng bây giờ Cảnh Ngộ đã nói như vậy, vậy hai người đi đi."
Ngôn Triết nghiêm mặt, anh ta đã lên tiếng thì đồng nghĩa với việc không có khả năng thay đổi rồi.
Nơi này là nhà của anh ta, anh ta có quyền để cho ai đi ai ở.
Nhiếp Vân Tiêu ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết cùng rời đi, vốn hắn định lấy chuyện lần này ra làm cho hai người này nổi lên va chạm, gây ra mâu thuẫn, nhưng mà... Hiện tại, bọn họ hình như lại đứng chung một chiến tuyến mất rồi!
/1829
|