Ngôn Triết không thích Diệp Phồn Tinh, đối với cô ngay cả một chút hứng thú cũng không có, bây giờ còn để cho Diệp Phồn Tinh ghét anh ta, Phó Cảnh Ngộ hoàn toàn mất hết lý do tức giận.
Nhiếp Vân Tiêu vốn đang chờ chuyện này vỡ lở ra, hắn sẽ đi đến nhà họ Ngôn cáo trạng với Ngôn thủ trưởng, với sự coi trọng của ông ấy với Phó Cảnh Ngộ thì Ngôn Triết sẽ không tránh được xui xẻo, làm sao có thể nghĩ đến, Ngôn Triết lại dễ dàng như vậy, hết thảy còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Ngôn Triết gọi Phó Cảnh Ngộ đến thư phòng, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Tôi đã xem lại camera nhưng nó lại hỏng một cách bất thường, tôi đang sửa rồi nhưng chắc phải hai ngày nữa mới sửa xong."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, không có lên tiếng, Ngôn Triết nói tới chỗ này, Phó Cảnh Ngộ đại khái liền biết được, chuyện này, quả thực không có liên quan gì đến Ngôn Triết.
Ngôn Triết nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tôi từng nói, tôi sẽ không bao giờ cướp cô ấy. Cảnh Ngộ, chúng ta là anh em tốt mà."
Cho nên, anh ta sẽ không để cho bất kỳ ai phá hư tình cảm anh em của anh ta và Phó Cảnh Ngộ
Trước anh ta đã từng làm ra những chuyện sai lầm, thật vất vả mới được Phó Cảnh ngộ tha thứ, Anh ta thực sự không muốn một lần nữa bị hành hạ như vậy.
Phó Cảnh Ngộ hỏi nhỏ: "Chuyện này cậu định làm như thế nào?"
Người Ghét Ngôn Triết, muốn hại anh ta không nhiều, bọn họ đều biết, chuyện này là ai làm.
"Để cho bọn họ trở về thôi." Ngôn Triết nói: " Chỉ là tôi sợ rằng cô Bình sẽ đau lòng thôi."
Hai anh em nhà kia chắc sẽ không bao giờ về thăm cô ấy nữa.
Ngôn Triết vốn còn nghĩ, hy vọng cô Bình có thể bình yên dưỡng già, có thể hưởng thụ con cái hiếu thuận, hiện tại phát hiện, có những chuyện thật sự không thể cưỡng cầu được.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, biết anh ta vẫn là một người nặng tình.
-
Phó Cảnh Ngộ cùng Ngôn Triết trò chuyện xong trở về phòng, Diệp Phồn Tinh đang tắm, anh đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở cạnh cửa, sợ hết hồn, " Anh về rồi à?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: "Làm sao, không hy vọng anh trở lại à?"
Đáy mắt của anh có ánh sáng ôn nhu, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thất thủ, hậu tri hậu giác mà muốn bắt nguồn từ mình mà tức giận, kiêu ngạo nói: "Đừng cợt nhả, em còn tức giận đấy! Không muốn để ý đến anh nữa."
Phó Cảnh Ngộ cũng không nói gì.
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, anh duỗi tay tới vòng lấy hông của cô, "Bảo bối."
"..." Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.
"Bảo bối." Phó Cảnh Ngộ nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy ôn nhu, giống như là muốn gọi đến khi cô đáp lại mới thôi.
Anh gọi nhiều lần làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: "Làm gì?"
"Không có việc gì, anh chỉ muốn nghe em áp một tiếng." Phó Cảnh Ngộ hài lòng ôm lấy cô, "Bây giờ có thể ngủ."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn người nằm bên cạnh mình, không nhịn được nhíu mày một cái.
Mỗi lần rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này, nhất thời liền cảm giác mọi tức giận đều không còn.
Đẹp trai quả thực là một cái tội!
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh cùng lúc Phó Cảnh Ngộ rời giường, anh em nhà họ Nhiếp đã bị đưa đi từ bao giờ.
Trước khi đi, Ngôn Triết tìm Nhiếp Vân Tiêu nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ thu dọn hành lý, tài xế chờ ở cửa, người giúp việc đem hành lý của bọn họ đưa tới xe, cô Bình đứng ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, nói: "Cảnh Ngộ, Phồn Tinh, xin lỗi hai cháu, lần này làm hai cháu chịu phiền toái rồi."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết, cô không cần phải bận tâm."
Nhiếp Vân Tiêu vốn đang chờ chuyện này vỡ lở ra, hắn sẽ đi đến nhà họ Ngôn cáo trạng với Ngôn thủ trưởng, với sự coi trọng của ông ấy với Phó Cảnh Ngộ thì Ngôn Triết sẽ không tránh được xui xẻo, làm sao có thể nghĩ đến, Ngôn Triết lại dễ dàng như vậy, hết thảy còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Ngôn Triết gọi Phó Cảnh Ngộ đến thư phòng, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Tôi đã xem lại camera nhưng nó lại hỏng một cách bất thường, tôi đang sửa rồi nhưng chắc phải hai ngày nữa mới sửa xong."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, không có lên tiếng, Ngôn Triết nói tới chỗ này, Phó Cảnh Ngộ đại khái liền biết được, chuyện này, quả thực không có liên quan gì đến Ngôn Triết.
Ngôn Triết nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tôi từng nói, tôi sẽ không bao giờ cướp cô ấy. Cảnh Ngộ, chúng ta là anh em tốt mà."
Cho nên, anh ta sẽ không để cho bất kỳ ai phá hư tình cảm anh em của anh ta và Phó Cảnh Ngộ
Trước anh ta đã từng làm ra những chuyện sai lầm, thật vất vả mới được Phó Cảnh ngộ tha thứ, Anh ta thực sự không muốn một lần nữa bị hành hạ như vậy.
Phó Cảnh Ngộ hỏi nhỏ: "Chuyện này cậu định làm như thế nào?"
Người Ghét Ngôn Triết, muốn hại anh ta không nhiều, bọn họ đều biết, chuyện này là ai làm.
"Để cho bọn họ trở về thôi." Ngôn Triết nói: " Chỉ là tôi sợ rằng cô Bình sẽ đau lòng thôi."
Hai anh em nhà kia chắc sẽ không bao giờ về thăm cô ấy nữa.
Ngôn Triết vốn còn nghĩ, hy vọng cô Bình có thể bình yên dưỡng già, có thể hưởng thụ con cái hiếu thuận, hiện tại phát hiện, có những chuyện thật sự không thể cưỡng cầu được.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, biết anh ta vẫn là một người nặng tình.
-
Phó Cảnh Ngộ cùng Ngôn Triết trò chuyện xong trở về phòng, Diệp Phồn Tinh đang tắm, anh đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Phồn Tinh tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở cạnh cửa, sợ hết hồn, " Anh về rồi à?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: "Làm sao, không hy vọng anh trở lại à?"
Đáy mắt của anh có ánh sáng ôn nhu, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thất thủ, hậu tri hậu giác mà muốn bắt nguồn từ mình mà tức giận, kiêu ngạo nói: "Đừng cợt nhả, em còn tức giận đấy! Không muốn để ý đến anh nữa."
Phó Cảnh Ngộ cũng không nói gì.
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, anh duỗi tay tới vòng lấy hông của cô, "Bảo bối."
"..." Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.
"Bảo bối." Phó Cảnh Ngộ nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy ôn nhu, giống như là muốn gọi đến khi cô đáp lại mới thôi.
Anh gọi nhiều lần làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: "Làm gì?"
"Không có việc gì, anh chỉ muốn nghe em áp một tiếng." Phó Cảnh Ngộ hài lòng ôm lấy cô, "Bây giờ có thể ngủ."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn người nằm bên cạnh mình, không nhịn được nhíu mày một cái.
Mỗi lần rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này, nhất thời liền cảm giác mọi tức giận đều không còn.
Đẹp trai quả thực là một cái tội!
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh cùng lúc Phó Cảnh Ngộ rời giường, anh em nhà họ Nhiếp đã bị đưa đi từ bao giờ.
Trước khi đi, Ngôn Triết tìm Nhiếp Vân Tiêu nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ thu dọn hành lý, tài xế chờ ở cửa, người giúp việc đem hành lý của bọn họ đưa tới xe, cô Bình đứng ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, nói: "Cảnh Ngộ, Phồn Tinh, xin lỗi hai cháu, lần này làm hai cháu chịu phiền toái rồi."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết, cô không cần phải bận tâm."
/1829
|