Cô Bình than thở, nghĩ đến hai đứa con này bà cũng rất bất đắc dĩ. Bà cũng không biết tại sao, con bà lại hận Ngôn Triết đến như vậy, lúc nào cũng cảm thấy Ngôn Triết thiếu nợ bọn họ cái gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô nói, " Bọn cháu đi về đây ạ."
Cô Bình nói: "Có thời gian rảnh rỗi thì về đây nhé."
Diệp Phồn Tinh nói: " Chắc cháu Sẽ không trở lại đây nữa đâu ạ."
Cô đã bị Ngôn Triết làm cho tức chết rồi.
Hôm qua cô đã nói rồi, sau này cô sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
Ngôn Triết đứng ở cửa, nghe thấy lời của Diệp Phồn Tinh, trong ánh mắt thoáng qua một vết đau đớn, biết cô đã thật sự hận mình thật rồi.
Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, nói với Diệp Phồn Tinh: "Lên xe đi."
Diệp Phồn Tinh khom người, lên xe, Phó Cảnh Ngộ dùng tay giúp cô cản nóc xe, sợ cô bị đụng.
Ngôn Triết đứng ở sau cửa, nhìn bọn họ rời đi, vốn muốn tạm biệt bọn họ, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn nên tránh mặt như thế này thì hơn.
Ngược lại sau này trong thế giới của cô ấy mình cũng chỉ là một kẻ làm người ta chán ghét.
Sau khi Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh rời đi, Ngôn Triết trở về phòng, ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại, nhớ lại lúc trước, khi anh ta vừa quen biết Diệp Phồn Tinh...
Cô là một cô gái tốt đẹp như thế, là ánh mặt trời rực rỡ, mà anh ta... Chỉ là một kẻ bẩn thỉu mang đầy tội lỗi, luôn làm cho người ta chán ghét, anh ta vẫn nên cách xa cô một chút.
-
Máy bay hạ cánh, Tưởng Sâm tới đón bọn họ, năm trước, dịp Tết Nguyên Đán, Tưởng Sâm cũng không có nghỉ phép, năm nay mới về đón tết cùng người nhà.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, nói: "Tưởng Sâm, hình như anh béo lên rồi."
"..." Tưởng Sâm trừng cô một cái, "Im miệng."
Anh ta cũng đâu muốn béo lên, chỉ tại mấy năm không có trở về nhà, bước sang năm mới rồi, người nhà của anh ta đều xúm vào tẩm bổ cho anh ta.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô nói, " Bọn cháu đi về đây ạ."
Cô Bình nói: "Có thời gian rảnh rỗi thì về đây nhé."
Diệp Phồn Tinh nói: " Chắc cháu Sẽ không trở lại đây nữa đâu ạ."
Cô đã bị Ngôn Triết làm cho tức chết rồi.
Hôm qua cô đã nói rồi, sau này cô sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
Ngôn Triết đứng ở cửa, nghe thấy lời của Diệp Phồn Tinh, trong ánh mắt thoáng qua một vết đau đớn, biết cô đã thật sự hận mình thật rồi.
Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, nói với Diệp Phồn Tinh: "Lên xe đi."
Diệp Phồn Tinh khom người, lên xe, Phó Cảnh Ngộ dùng tay giúp cô cản nóc xe, sợ cô bị đụng.
Ngôn Triết đứng ở sau cửa, nhìn bọn họ rời đi, vốn muốn tạm biệt bọn họ, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn nên tránh mặt như thế này thì hơn.
Ngược lại sau này trong thế giới của cô ấy mình cũng chỉ là một kẻ làm người ta chán ghét.
Sau khi Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh rời đi, Ngôn Triết trở về phòng, ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại, nhớ lại lúc trước, khi anh ta vừa quen biết Diệp Phồn Tinh...
Cô là một cô gái tốt đẹp như thế, là ánh mặt trời rực rỡ, mà anh ta... Chỉ là một kẻ bẩn thỉu mang đầy tội lỗi, luôn làm cho người ta chán ghét, anh ta vẫn nên cách xa cô một chút.
-
Máy bay hạ cánh, Tưởng Sâm tới đón bọn họ, năm trước, dịp Tết Nguyên Đán, Tưởng Sâm cũng không có nghỉ phép, năm nay mới về đón tết cùng người nhà.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, nói: "Tưởng Sâm, hình như anh béo lên rồi."
"..." Tưởng Sâm trừng cô một cái, "Im miệng."
Anh ta cũng đâu muốn béo lên, chỉ tại mấy năm không có trở về nhà, bước sang năm mới rồi, người nhà của anh ta đều xúm vào tẩm bổ cho anh ta.
/1829
|