Lửng mật
Giờ phút này, ánh mắt của cô ôn nhu ngọt ngào, lại phối hợp văn tự, liền Phó Cảnh Ngộ đều thiếu chút nữa thất thủ trong đó.
Thấy anh ngừng lại, Diệp Phồn Tinh hỏi: " Sao thế "
"Không có việc gì." Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, tiếp tục đánh máy, sau đó giúp nàng cô gửi bản thảo.
Mới vừa phát đăng lên mạng đã nhận được không ít bình luận:
[€€]thật hâm mộ Sữa, Mr N tuyệt quá đi mất
[©©] tôi cũng muốn có một ông chồng như vậy!
[®®] tôi đọc xong mà nhớ bạn trai quá, đáng tiếc anh ấy hiện tại không ở bên cạnh tôi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy những bình luận kia, không nhịn được dương khóe miệng lên, bọn họ chỉ thấy anh tốt, nhưng không biết, đó là bởi vì, những thứ này đều là trong mắt Diệp Phồn Tinh nhìn thấy những điều tốt đẹp từ anh.
Nếu không đọc truyền của cô, anh cũng sẽ không biết, mình ở trong mắt cô tốt đẹp đến như vậy.
-
Bởi vì Diệp Phồn Tinh nằm viện, Phó Cảnh Ngộ giảm bớt lượng công việc, trừ phi là công việc đặc biệt quan trọng yếu mới đi công ty xử lý, bình thường liền ở cạnh Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh trị liệu một tuần trôi qua, vẫn nôn ói như cũ, càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí phát sốt kéo dài, mỗi ngày đều hơn 38 độ.
Những ngày qua đều dựa vào truyền nước duy trì dinh dưỡng, bởi vì không ăn được nên thể trọng đều giảm bớt không ít.
Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ cùng vợ đi cân, nhìn thấy con số phía trên, anh nhíu lông mày lại.
Diệp Phồn Tinh nằm lại trên giường, dựa vào gối, Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh nhìn lấy cô, mày nhíu lại cực kỳ sâu.
Diệp Phồn Tinh biết Phó Cảnh Ngộ lo lắng cho mình, ôn nhu cầm tay anh, " Anh đừng lo lắng, chij cũng nói rồi, lúc trước chị ấy cũng là như vậy. Em không sao đâu."
Rõ ràng mỗi ngày đều nôn ói rất khó chịu, buổi tối ngày cả đi ngủ đều không ngủ ngon, cô lại vẫn còn ở nơi này an ủi anh.
Xin lỗi mọi người nhiều, dạo này công việc của Mật nhiều quá nên đăng hơi ít, mong mọi người thông cảm cho mật, đợi mấy hôm nữa mật rảnh mật lại tiếp tục bão chương nhiều đầu tháng nhé!
Mong mọi người ủng hộ phiếu cho truyện ạ
Giờ phút này, ánh mắt của cô ôn nhu ngọt ngào, lại phối hợp văn tự, liền Phó Cảnh Ngộ đều thiếu chút nữa thất thủ trong đó.
Thấy anh ngừng lại, Diệp Phồn Tinh hỏi: " Sao thế "
"Không có việc gì." Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, tiếp tục đánh máy, sau đó giúp nàng cô gửi bản thảo.
Mới vừa phát đăng lên mạng đã nhận được không ít bình luận:
[€€]thật hâm mộ Sữa, Mr N tuyệt quá đi mất
[©©] tôi cũng muốn có một ông chồng như vậy!
[®®] tôi đọc xong mà nhớ bạn trai quá, đáng tiếc anh ấy hiện tại không ở bên cạnh tôi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy những bình luận kia, không nhịn được dương khóe miệng lên, bọn họ chỉ thấy anh tốt, nhưng không biết, đó là bởi vì, những thứ này đều là trong mắt Diệp Phồn Tinh nhìn thấy những điều tốt đẹp từ anh.
Nếu không đọc truyền của cô, anh cũng sẽ không biết, mình ở trong mắt cô tốt đẹp đến như vậy.
-
Bởi vì Diệp Phồn Tinh nằm viện, Phó Cảnh Ngộ giảm bớt lượng công việc, trừ phi là công việc đặc biệt quan trọng yếu mới đi công ty xử lý, bình thường liền ở cạnh Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh trị liệu một tuần trôi qua, vẫn nôn ói như cũ, càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí phát sốt kéo dài, mỗi ngày đều hơn 38 độ.
Những ngày qua đều dựa vào truyền nước duy trì dinh dưỡng, bởi vì không ăn được nên thể trọng đều giảm bớt không ít.
Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ cùng vợ đi cân, nhìn thấy con số phía trên, anh nhíu lông mày lại.
Diệp Phồn Tinh nằm lại trên giường, dựa vào gối, Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh nhìn lấy cô, mày nhíu lại cực kỳ sâu.
Diệp Phồn Tinh biết Phó Cảnh Ngộ lo lắng cho mình, ôn nhu cầm tay anh, " Anh đừng lo lắng, chij cũng nói rồi, lúc trước chị ấy cũng là như vậy. Em không sao đâu."
Rõ ràng mỗi ngày đều nôn ói rất khó chịu, buổi tối ngày cả đi ngủ đều không ngủ ngon, cô lại vẫn còn ở nơi này an ủi anh.
Xin lỗi mọi người nhiều, dạo này công việc của Mật nhiều quá nên đăng hơi ít, mong mọi người thông cảm cho mật, đợi mấy hôm nữa mật rảnh mật lại tiếp tục bão chương nhiều đầu tháng nhé!
Mong mọi người ủng hộ phiếu cho truyện ạ
/1829
|