Cô lườm Ngôn Triết, "anh cười cái gì?"
Ngôn Triết: "..."
Hình như mình chưa nói gì chứ?
"Cười cũng có lỗi à?"
Diệp Phồn Tinh nói: "không phải tôi chỉ mang thai thôi sao, mập một chút thì sao nào? Sao mấy người các người đều tới chê cười tôi?"
Nói tới chỗ này, Diệp Phồn Tinh không nhịn được nắm bàn tay Phó Cảnh Ngộ, đúng là chỉ có chồng của cô không cười nhạo cô, còn những người này từng người từng người, tất cả đều giả tạo.
Ngôn Triết phát hiện cô hiểu lầm rồi, " Anh không có."
Anh ta chê cười cô làm cái gì?
Sinh con không phải là chuyện bình thường sao?
Hơn nữa, biết Diệp Phồn Tinh mang thai chịu nhiều khổ như thế, Ngôn Triết cảm thấy cô rất vĩ đại.
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của Ngôn Triết, mới xoay người.
Ngôn Triết nhìn cô một cái, cười nói với Phó Cảnh Ngộ: "Tôi đi về thay quần áo khác."
Anh ta đang Mặc quần áo thể thao ướt nhượt mồ hôi.
Anh ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Làm sao Minh Viễn còn chưa tới?"
Kỷ Minh Viễn còn chưa tới, lầnh ta nói đầu buổi chiều sẽ tới, hiện tại đã xế chiều.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Để tôi Gọi điện thoại hỏi một chút."
"Được."
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bọn họ sống chung hòa bình như vậy, nhớ tới mấy tháng trước, Phó Cảnh Ngộ cũng bởi vì chuyện của cô và Ngôn Triết mà ăn giấm.
Mà bây giờ, anh lại cùng Ngôn Triết quay về mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Dường như cũng cũng là bởi vì Ngôn Triết nói với cô những lời đó mà...
Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết xong quay sang nhìn Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, "Đang suy nghĩ gì?"
"Anh không giận Ngôn Triết nữa hả?"
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô đi vào bên trong, "Tức giận cái gì?"
"Lúc trước không phải anh thích ăn giấm em với anh ta sao?"
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhớ tới chuyện Nhiếp Vân Tiêu dàn dựng kia. Phó Cảnh Ngộ biết, Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh, nhưng lần trước Ngôn Triết ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói những lời tuyệt tình như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh ghét Mình, cũng đã cho thấy lập trường của Ngôn Triết.
Ngôn Triết: "..."
Hình như mình chưa nói gì chứ?
"Cười cũng có lỗi à?"
Diệp Phồn Tinh nói: "không phải tôi chỉ mang thai thôi sao, mập một chút thì sao nào? Sao mấy người các người đều tới chê cười tôi?"
Nói tới chỗ này, Diệp Phồn Tinh không nhịn được nắm bàn tay Phó Cảnh Ngộ, đúng là chỉ có chồng của cô không cười nhạo cô, còn những người này từng người từng người, tất cả đều giả tạo.
Ngôn Triết phát hiện cô hiểu lầm rồi, " Anh không có."
Anh ta chê cười cô làm cái gì?
Sinh con không phải là chuyện bình thường sao?
Hơn nữa, biết Diệp Phồn Tinh mang thai chịu nhiều khổ như thế, Ngôn Triết cảm thấy cô rất vĩ đại.
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của Ngôn Triết, mới xoay người.
Ngôn Triết nhìn cô một cái, cười nói với Phó Cảnh Ngộ: "Tôi đi về thay quần áo khác."
Anh ta đang Mặc quần áo thể thao ướt nhượt mồ hôi.
Anh ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Làm sao Minh Viễn còn chưa tới?"
Kỷ Minh Viễn còn chưa tới, lầnh ta nói đầu buổi chiều sẽ tới, hiện tại đã xế chiều.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Để tôi Gọi điện thoại hỏi một chút."
"Được."
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bọn họ sống chung hòa bình như vậy, nhớ tới mấy tháng trước, Phó Cảnh Ngộ cũng bởi vì chuyện của cô và Ngôn Triết mà ăn giấm.
Mà bây giờ, anh lại cùng Ngôn Triết quay về mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Dường như cũng cũng là bởi vì Ngôn Triết nói với cô những lời đó mà...
Phó Cảnh Ngộ nói với Ngôn Triết xong quay sang nhìn Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, "Đang suy nghĩ gì?"
"Anh không giận Ngôn Triết nữa hả?"
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô đi vào bên trong, "Tức giận cái gì?"
"Lúc trước không phải anh thích ăn giấm em với anh ta sao?"
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhớ tới chuyện Nhiếp Vân Tiêu dàn dựng kia. Phó Cảnh Ngộ biết, Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh, nhưng lần trước Ngôn Triết ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói những lời tuyệt tình như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh ghét Mình, cũng đã cho thấy lập trường của Ngôn Triết.
/1829
|