Lửng mật
Tả Dục nhìn Lâm Vi một cái, rất bất ngờ vì cô lại nói xin lỗi, cậu tả cười một tiếng, nói: "Đã qua rồi, là do anh không phát huy được, không liên quan gì đến em."
Rõ ràng trong lòng rất khó chịu, vẫn còn ở trước mặt cô giả bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Vi mấp máy môi, rốt cục vẫn phải nói ra chuyện mình muốn nói: "Chúng ta làm hoà đi!"
"Cái gì?" Tả Dục thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Cô nói... Làm hòa ư?
Lâm Vi cúi đầu xuống, có chút xấu hổ nói: "Chuyện lúc trước là đó em tùy hứng, hôm nay Tinh Tinh nói với em rất nhiều, em cảm thấy cô ấy nói rất đúng."
Từ đầu tới cuối, Tả Dục đối với mình đều rất tốt, cô cũng cảm thấy mình không nên phụ lòng Tả dục.
Chia tay cái gì, thật ra thì người khổ sở cuối cùng không phải là mình hay sao.
Tả Dục nhìn Lâm Vi, không nghĩ tới cô lại nói những thứ này, ánh mắt vẫn chưa hết khiếp sợ.
Nét mặt của Tả dục quá mức kinh ngạc, Lâm Vi có chút ủ rủ nói: "Nếu như anh không đồng ý, vậy thì cứ coi như em chưa nói gì."
Cô đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Tả Dục kéo tay lại, " Làm gì có, chẳng qua anh có chút kinh ngạc thôi, anh cho là sau này em sẽ không trở lại đây nữa."
Lâm Vi nhìn Tả dục, cảm giác được lòng bàn tay của hắn có mồ hôi ươn ướt, cô ôn nhu nói: "Thật ra khi ở bên anh em cũng rất vui vẻ."
Hiện tại đích xác nhìn Tả Dục rất tiều tụy, nhớ tới Tả Dục thành ra như vậy đều bởi vì mình, Lâm Vi rất áy náy.
Cô có tư cách gì làm tổn thương Tả dục đây?
Cho tới bây giờ chưa từng có.
Cố Vũ Trạch không thích cô, nhưng Tả Dục thì khác, Tả dục biết tất cả nhưng vẫn cứ đối xử tốt với cô, coi cô như tâm can bảo bối.
Nghe Lâm Vi nói, Tả Dục bật cười, một nụ cười rực rỡ đến chói mắt, thật ra thì Tả Dục cười lên rất đẹp mắt.
Tả Dục buông balô xuống, " Anh không đi nữa!"
Vốn định trở lại lấy đồ, cũng không có ý định muốn đi, nhưng khi thấy cô ở chỗ này, sợ cô không muốn nhìn thấy mình, Tả Dục mới nói muốn đi.
Mọi người nhớ bỏ phiếu cho Truyện sau khi đọc nhé!
Tả Dục nhìn Lâm Vi một cái, rất bất ngờ vì cô lại nói xin lỗi, cậu tả cười một tiếng, nói: "Đã qua rồi, là do anh không phát huy được, không liên quan gì đến em."
Rõ ràng trong lòng rất khó chịu, vẫn còn ở trước mặt cô giả bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Vi mấp máy môi, rốt cục vẫn phải nói ra chuyện mình muốn nói: "Chúng ta làm hoà đi!"
"Cái gì?" Tả Dục thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Cô nói... Làm hòa ư?
Lâm Vi cúi đầu xuống, có chút xấu hổ nói: "Chuyện lúc trước là đó em tùy hứng, hôm nay Tinh Tinh nói với em rất nhiều, em cảm thấy cô ấy nói rất đúng."
Từ đầu tới cuối, Tả Dục đối với mình đều rất tốt, cô cũng cảm thấy mình không nên phụ lòng Tả dục.
Chia tay cái gì, thật ra thì người khổ sở cuối cùng không phải là mình hay sao.
Tả Dục nhìn Lâm Vi, không nghĩ tới cô lại nói những thứ này, ánh mắt vẫn chưa hết khiếp sợ.
Nét mặt của Tả dục quá mức kinh ngạc, Lâm Vi có chút ủ rủ nói: "Nếu như anh không đồng ý, vậy thì cứ coi như em chưa nói gì."
Cô đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Tả Dục kéo tay lại, " Làm gì có, chẳng qua anh có chút kinh ngạc thôi, anh cho là sau này em sẽ không trở lại đây nữa."
Lâm Vi nhìn Tả dục, cảm giác được lòng bàn tay của hắn có mồ hôi ươn ướt, cô ôn nhu nói: "Thật ra khi ở bên anh em cũng rất vui vẻ."
Hiện tại đích xác nhìn Tả Dục rất tiều tụy, nhớ tới Tả Dục thành ra như vậy đều bởi vì mình, Lâm Vi rất áy náy.
Cô có tư cách gì làm tổn thương Tả dục đây?
Cho tới bây giờ chưa từng có.
Cố Vũ Trạch không thích cô, nhưng Tả Dục thì khác, Tả dục biết tất cả nhưng vẫn cứ đối xử tốt với cô, coi cô như tâm can bảo bối.
Nghe Lâm Vi nói, Tả Dục bật cười, một nụ cười rực rỡ đến chói mắt, thật ra thì Tả Dục cười lên rất đẹp mắt.
Tả Dục buông balô xuống, " Anh không đi nữa!"
Vốn định trở lại lấy đồ, cũng không có ý định muốn đi, nhưng khi thấy cô ở chỗ này, sợ cô không muốn nhìn thấy mình, Tả Dục mới nói muốn đi.
Mọi người nhớ bỏ phiếu cho Truyện sau khi đọc nhé!
/1829
|