Lửng mật
Hiện tại đều đã nói ra, Tả Dục liền không muốn đi đâu nữa.
Lâm Vi nhìn Tả Dục một cái, " Anh không đi nữa à?"
"Không đi."
Tả Dục nhìn lấy Lâm Vi, không nhịn được kéo cô vào lòng mình, "Vi Vi."
"Làm sao?" Lâm Vi ở trong ngực Tả Dục, có chút cứng đờ nói.
Môi Tả Dục dán vào bên tai của cô, " Em đồng ý trở lại anh rất vui vẻ. Em không biết mấy ngày nay anh thật sự rất khó chịu."
Rõ ràng mới vừa rồi còn lạnh lùng cao ngạo, vậy mà giờ phút này lại bộc lộ bản tính.
Mặc dù bọn họ tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng Lâm Vi luôn cảm thấy Tả Dục rất ngây thơ.
Cô nói: "Biết rồi! Chỉ có điều... Sao anh không chịu đi tìm em?"
Bọn họ trước kia cũng cãi nhau, nhưng Tả Dục đều sẽ chủ động đi tìm cô, có lúc nói hai câu liền tốt rồi.
Lần này lại không có.
Thậm chí cô còn hoài nghi mình không đến, khả năng Tả Dục cũng sẽ không bao giờ đi tìm mình.
Tả Dục nói: " không phải em nói anh không được đi tìm em sao? Anh sợ em tức giận."
" Anh bị ngốc sao?" Lâm Vi quả thật là không biết nói gì, "Nếu như ngày hôm nay em không đến, vậy có phải anh mãi mãi cũng không tới tìm em hay không?"
" Anh không biết." Tả Dục nhìn Lâm Vi, tỏ ra đáng thương " Anh rất muốn đến tìm em, lại sợ bị em ghét."
Bọn họ mặc dù ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng Tả Dục thật sự không xác định Lâm Vi rốt cuộc có thích mình hay không!
Cậu ta luôn cảm thấy, trong lòng Lâm Vi còn thích Cố Vũ Trạch.
thậm chí Tả Dục còn từng thấy trong túi của Lâm vi có một số đồ dùng Cố Vũ Trạch lưu lại trong câu lạc bộ.
Luôn cảm thấy người trong lòng của Lâm vi, cho tới bây giờ đều không phải là mình.
Cho nên coi như bình thường thoạt nhìn như không có vấn đề, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc muốn buông tay.
Lâm Vi nhìn lấy Tả dục, không biết tại sao, có thể cảm giác được Tả dục đang thu mình hèn mọn.
Rõ ràng Tả Dục không cần như vậy!
Các tềnh yêu bỏ phiếu cho sự chăm chỉ của mật hôm nay đi nào! (๑˙❥˙๑)
Hiện tại đều đã nói ra, Tả Dục liền không muốn đi đâu nữa.
Lâm Vi nhìn Tả Dục một cái, " Anh không đi nữa à?"
"Không đi."
Tả Dục nhìn lấy Lâm Vi, không nhịn được kéo cô vào lòng mình, "Vi Vi."
"Làm sao?" Lâm Vi ở trong ngực Tả Dục, có chút cứng đờ nói.
Môi Tả Dục dán vào bên tai của cô, " Em đồng ý trở lại anh rất vui vẻ. Em không biết mấy ngày nay anh thật sự rất khó chịu."
Rõ ràng mới vừa rồi còn lạnh lùng cao ngạo, vậy mà giờ phút này lại bộc lộ bản tính.
Mặc dù bọn họ tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng Lâm Vi luôn cảm thấy Tả Dục rất ngây thơ.
Cô nói: "Biết rồi! Chỉ có điều... Sao anh không chịu đi tìm em?"
Bọn họ trước kia cũng cãi nhau, nhưng Tả Dục đều sẽ chủ động đi tìm cô, có lúc nói hai câu liền tốt rồi.
Lần này lại không có.
Thậm chí cô còn hoài nghi mình không đến, khả năng Tả Dục cũng sẽ không bao giờ đi tìm mình.
Tả Dục nói: " không phải em nói anh không được đi tìm em sao? Anh sợ em tức giận."
" Anh bị ngốc sao?" Lâm Vi quả thật là không biết nói gì, "Nếu như ngày hôm nay em không đến, vậy có phải anh mãi mãi cũng không tới tìm em hay không?"
" Anh không biết." Tả Dục nhìn Lâm Vi, tỏ ra đáng thương " Anh rất muốn đến tìm em, lại sợ bị em ghét."
Bọn họ mặc dù ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng Tả Dục thật sự không xác định Lâm Vi rốt cuộc có thích mình hay không!
Cậu ta luôn cảm thấy, trong lòng Lâm Vi còn thích Cố Vũ Trạch.
thậm chí Tả Dục còn từng thấy trong túi của Lâm vi có một số đồ dùng Cố Vũ Trạch lưu lại trong câu lạc bộ.
Luôn cảm thấy người trong lòng của Lâm vi, cho tới bây giờ đều không phải là mình.
Cho nên coi như bình thường thoạt nhìn như không có vấn đề, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc muốn buông tay.
Lâm Vi nhìn lấy Tả dục, không biết tại sao, có thể cảm giác được Tả dục đang thu mình hèn mọn.
Rõ ràng Tả Dục không cần như vậy!
Các tềnh yêu bỏ phiếu cho sự chăm chỉ của mật hôm nay đi nào! (๑˙❥˙๑)
/1829
|