Lửng mật
Ngày hôm sau Ngôn Triết bị mẹ mình áp giải đi Mộ gia, tìm Mộ Thập Thất.
Người lớn hai nhà đối với chuyện này đều rất nhiệt tình, Ngôn Triết đã đến cửa, cũng không để cho Mộ Thập Thất tránh không thấy mặt.
Ngôn Triết đứng ở trong sân, Mộ Thập Thất mặc đồ mặc ở nhà đi ra, mới vừa tỉnh ngủ, cô có chút lười biếng đi tới bên cạnh Ngôn Triết, hỏi: "sao anh lại tới đây?"
Ngôn Triết nhìn về phía cô, nói "Mẹ anh bảo anh tới tìm em."
"Ồ." Mộ Thập Thất nói: "Vậy anh về được rồi đấy."
Ngôn Triết nhíu mày, nhìn về phía Mộ Thập Thất, " Anh nhớ em đang nợ anh một món nợ ân tình thì phải? Anh đến đồn công an bảo lãnh em ra ngoài, em lại dùng thái độ này để nói chuyện với ân nhân sao?"
"Vậy anh muốn tôi dùng thái độ gì đây?" Mộ Thập Thất nháy mắt, nhìn lấy anh ta.
Ai bảo tên này dám hoài nghi mình?
Ngôn Triết nói: "Em bị làm sao đấy?"
Mộ Thập Thất hừ hừ, "Tức giận."
"Tức giận cái gì?"
"Không biết."
"..." Ngôn Triết nhìn cô, hạ thấp tư thái, "Nếu anh có làm cái gì làm cho em không vui thì cũng xin em bớt giận, em cứ như vậy, làm cho anh rất khó sống trong nhà."
"Một chút thành ý cũng không có." Mộ Thập Thất nói: " nếu anh đến nói xin lỗi, ít nhất cũng phải mời tôi ăn bữa cơm chứ?"
Ngôn Triết nhìn thấy vậy, nhịn không được bật cười, "Được, đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Mệnh lệnh của mẹ đã ban ra, nếu không làm lành thì không cần về nhà.
Chỉ có điều hình như Mộ Thập Thất cũng không khó dỗ như anh tưởng.
"Tôi không muốn đổi quần áo." Mộ Thập Thất ngang ngược nói.
"..." Ngôn Triết nhìn lướt qua, cười vui vẻ nói "Vậy thì đi thôi."
Cô không sợ mất mặt thì anh ta sợ cái gì?
Nhưng cuối cùng Mộ Thập Thất vẫn đi vào trong thấy bộ quần áo, khác.
Ngày hôm sau Ngôn Triết bị mẹ mình áp giải đi Mộ gia, tìm Mộ Thập Thất.
Người lớn hai nhà đối với chuyện này đều rất nhiệt tình, Ngôn Triết đã đến cửa, cũng không để cho Mộ Thập Thất tránh không thấy mặt.
Ngôn Triết đứng ở trong sân, Mộ Thập Thất mặc đồ mặc ở nhà đi ra, mới vừa tỉnh ngủ, cô có chút lười biếng đi tới bên cạnh Ngôn Triết, hỏi: "sao anh lại tới đây?"
Ngôn Triết nhìn về phía cô, nói "Mẹ anh bảo anh tới tìm em."
"Ồ." Mộ Thập Thất nói: "Vậy anh về được rồi đấy."
Ngôn Triết nhíu mày, nhìn về phía Mộ Thập Thất, " Anh nhớ em đang nợ anh một món nợ ân tình thì phải? Anh đến đồn công an bảo lãnh em ra ngoài, em lại dùng thái độ này để nói chuyện với ân nhân sao?"
"Vậy anh muốn tôi dùng thái độ gì đây?" Mộ Thập Thất nháy mắt, nhìn lấy anh ta.
Ai bảo tên này dám hoài nghi mình?
Ngôn Triết nói: "Em bị làm sao đấy?"
Mộ Thập Thất hừ hừ, "Tức giận."
"Tức giận cái gì?"
"Không biết."
"..." Ngôn Triết nhìn cô, hạ thấp tư thái, "Nếu anh có làm cái gì làm cho em không vui thì cũng xin em bớt giận, em cứ như vậy, làm cho anh rất khó sống trong nhà."
"Một chút thành ý cũng không có." Mộ Thập Thất nói: " nếu anh đến nói xin lỗi, ít nhất cũng phải mời tôi ăn bữa cơm chứ?"
Ngôn Triết nhìn thấy vậy, nhịn không được bật cười, "Được, đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Mệnh lệnh của mẹ đã ban ra, nếu không làm lành thì không cần về nhà.
Chỉ có điều hình như Mộ Thập Thất cũng không khó dỗ như anh tưởng.
"Tôi không muốn đổi quần áo." Mộ Thập Thất ngang ngược nói.
"..." Ngôn Triết nhìn lướt qua, cười vui vẻ nói "Vậy thì đi thôi."
Cô không sợ mất mặt thì anh ta sợ cái gì?
Nhưng cuối cùng Mộ Thập Thất vẫn đi vào trong thấy bộ quần áo, khác.
/1829
|