Lửng mật
Buổi chiều Diệp Phồn Tinh đi học, lúc kiểm tra xong đi ra ngoài, Phó Cảnh Ngộ gọi cô đi ăn cơm, cô trực tiếp đón xe tới.
Người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, lúc đến đó thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi cùng Cố khải, anh ta còn mang theo Ngôn An tới.
Cùng Cố khải ăn cơm đã trở thành chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chẳng qua, điều làm cho cô không nghĩ tới chính là, nơi này còn có ông Tô và Tô Lâm Hoan...
Hai người này làm sao cũng ở đây?
Diệp Phồn Tinh hoài nghi đi vào, "ông xã."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, mới vừa rồi ánh mắt anh còn lạnh lùng thấu tâm, cô vừa xuất hiện đã thêm mấy phần ôn nhu.
Chỉ có đối với Diệp Phồn Tinh, anh mới có ánh mắt dịu dàng như thế!
Tô Lâm Hoan ngồi ở bên cạnh cha, từ sau khi đi vào đến bây giờ cô ta vẫn không dám nói chuyện.
Bây giờ đối với Phó Cảnh Ngộ này, ngoài kiêng kỵ ra thì không còn gì khác.
Cho nên ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, Tô Lâm Hoan cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình làm gì chọc đến Phó Cảnh Ngộ.
Trong lòng ông Tô cũng vô cùng hoang mang, Phó Cảnh Ngộ hôm nay chủ động hẹn ông ta ra dùng cơm, còn bảo ông ta dẫn Tô Lâm Hoan theo, từ lúc vào cửa đến giờ ông Tô vẫn đang nghĩ, có phải mình lại làm gì làm Phó Cảnh Ngộ mất hứng rồi hay không?
Mãi đến sau khi Diệp Phồn Tinh đi vào, bầu không khí mới hòa hoãn hơn.
Bên cạnh Phó Cảnh Ngộ có một chỗ trống, Diệp Phồn Tinh khéo léo ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi Cố khải, "Sư phụ."
Phó Cảnh Ngộ cau mày, nhìn Diệp Phồn Tinh, " Từ lúc nào anh ta lại thành sư phụ của em rồi hả?"
Sao anh lại không biết chuyện này?
"Ngày hôm qua." Diệp Phồn Tinh nói: " Em nhận anh ấy làm sư phụ, em có thể học rất nhiều thứ từ chỗ anh Ấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ đối với chuyện này tràn đầy ý kiến, nhìn về phía Cố khải. Trên mặt Cố khải lộ nụ cười khó xử, xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi nẫng tay trên của cậu rồi."
Buổi chiều Diệp Phồn Tinh đi học, lúc kiểm tra xong đi ra ngoài, Phó Cảnh Ngộ gọi cô đi ăn cơm, cô trực tiếp đón xe tới.
Người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, lúc đến đó thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi cùng Cố khải, anh ta còn mang theo Ngôn An tới.
Cùng Cố khải ăn cơm đã trở thành chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chẳng qua, điều làm cho cô không nghĩ tới chính là, nơi này còn có ông Tô và Tô Lâm Hoan...
Hai người này làm sao cũng ở đây?
Diệp Phồn Tinh hoài nghi đi vào, "ông xã."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, mới vừa rồi ánh mắt anh còn lạnh lùng thấu tâm, cô vừa xuất hiện đã thêm mấy phần ôn nhu.
Chỉ có đối với Diệp Phồn Tinh, anh mới có ánh mắt dịu dàng như thế!
Tô Lâm Hoan ngồi ở bên cạnh cha, từ sau khi đi vào đến bây giờ cô ta vẫn không dám nói chuyện.
Bây giờ đối với Phó Cảnh Ngộ này, ngoài kiêng kỵ ra thì không còn gì khác.
Cho nên ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, Tô Lâm Hoan cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình làm gì chọc đến Phó Cảnh Ngộ.
Trong lòng ông Tô cũng vô cùng hoang mang, Phó Cảnh Ngộ hôm nay chủ động hẹn ông ta ra dùng cơm, còn bảo ông ta dẫn Tô Lâm Hoan theo, từ lúc vào cửa đến giờ ông Tô vẫn đang nghĩ, có phải mình lại làm gì làm Phó Cảnh Ngộ mất hứng rồi hay không?
Mãi đến sau khi Diệp Phồn Tinh đi vào, bầu không khí mới hòa hoãn hơn.
Bên cạnh Phó Cảnh Ngộ có một chỗ trống, Diệp Phồn Tinh khéo léo ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi Cố khải, "Sư phụ."
Phó Cảnh Ngộ cau mày, nhìn Diệp Phồn Tinh, " Từ lúc nào anh ta lại thành sư phụ của em rồi hả?"
Sao anh lại không biết chuyện này?
"Ngày hôm qua." Diệp Phồn Tinh nói: " Em nhận anh ấy làm sư phụ, em có thể học rất nhiều thứ từ chỗ anh Ấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ đối với chuyện này tràn đầy ý kiến, nhìn về phía Cố khải. Trên mặt Cố khải lộ nụ cười khó xử, xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi nẫng tay trên của cậu rồi."
/1829
|