CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Chương 174: Tôi đem bản thân đưa cho chú rồi còn gì, chú đừng giận tôi nữa mà!
/1039
|
Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục mới từ phòng Cố Vũ Trạch đi ra, liền thấy Diệp Phồn Tinh đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy.
Cố Vũ Trạch nhìn lấy phương hướng của hai người, từ cầu thang đi, Tả Dục đi theo sau lưng hắn, nói: "Diệp Phồn Tinh cùng cậu của cậu quan hệ tốt như vậy à?"
Mặc dù cậu ta cùng Phó Cảnh Ngộ chào hỏi, nhưng vẫn có thể ở trên người Phó Cảnh Ngộ cảm giác được lãnh đạm xa cách cảm giác.
Hơn nữa lúc trước liền từng nghe nói, Phó Cảnh Ngộ là một người rất lạnh nhạt.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh mới vừa cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ,bộ dáng lại có vẻ rất vui vẻ.
Cố Vũ Trạch nghe được Tả Dục hỏi cái vấn đề buồn cười này, không nhịn được cười một tiếng, "sắp kết hôn rồi, có thể không tốt sao?"
"Cái gì?" Tả Dục nghe không hiểu.
Cố Vũ Trạch sợ cậu ta đợi lát nữa xuống phía dưới lại ngu ngốc, không nhịn được nói thật với Tả Dực, "Diệp Phồn Tinh là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ sắp kết hôn rồi."
Định chính là tháng mười kết hôn, mà bây giờ, đã là cuối tháng chín rồi.
Không bao lâu nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết,tin tức Diệp Phồn Tinh gả cho cậu hắn.
"..." Tả Dục không dám tin tưởng trợn to hai mắt, "Không thể nào!"
Đột nhiên nghe được tin tức bùng nổ như vậy, Tả Dực quả thật là hoài nghi Cố Vũ Trạch là đang đùa.
"Có tin hay không tùy cậu." Cố Vũ Trạch đi xuống dưới nhà, Tả Dục rất nhanh theo sau, hỏi: "Diệp Phồn Tinh điên rồi sao? Cô ấy bằng tuổi tôi và cậu, gả cho cậu của cậu sao được!"
Mặc dù nói, tuổi tác không phải là vấn đề, Phó Cảnh Ngộ so với Diệp Phồn Tinh cũng lớn không quá nhiều, nhưng là bây giờ, anh bệnh liệt nửa người, ngồi trên xe lăn, có thể nửa đời sau đều cần người phục vụ, Diệp Phồn Tinh đây là điên rồi, mới làm ra quyết định như vậy chứ?
Tả Dục nói, giống như là châm một chiếc đinh vào trong lòng Cố Vũ Trạch, ai nói không phải sao?
Hiện tại Diệp Phồn Tinh, phảng phất trúng độc rồi, mặc kệ Phó Cảnh Ngộ thế nào, cô chính là phải lấy anh bằng được.
Liền ngay cả mình muốn cùng cô ấy tái hợp, cô ấy cũng không nể mặt mình.
Cố Vũ Trạch hiện tại đã bỏ ý định khuyên cô rồi.
Hắn sẽ chống mắt nhìn, Diệp Phồn Tinh gả cho Phó Cảnh Ngộ, nửa đời sau làm sao trải qua.
Cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, sớm muộn có lúc cô phải rơi lệ.
Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục từ trên lầu đi xuống thời điểm, trong phòng ăn người đã trải đến đủ, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ, còn có Phó Linh Lung, cùng với Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế, cùng Phó Cảnh Ngộ giới thiệu: "chú, chú nhìn cái này..."
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang, ở trước mặt bọn họ mâm thức ăn bên trong, dùng củ cải trắng làm thành hai hình người nhỏ, trông rất sống động, nam một mặt lạnh lùng đem đầu xoay người một bên, nữ tiến tới lấy lòng...
Ngũ quan khắc mặc dù không tính là đặc biệt tinh xảo, nhưng mà, trọng điểm lại tóm đến rất đúng chỗ, rất truyền thần, để cho người ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, cô làm cái này chính là cô cùng Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh chỉ về hình nhân nữ nói: "Cái này cho chú, cái này chính là tôi rồi!"
Cô đem "Phó Cảnh Ngộ" đang tức giận kẹp đến trước mặt mình trong khay.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "chú nhìn xem, tôi đều đem mình đưa cho chú rồi, chú à, chú hiểu tôi nhất, còn muốn tiếp tục giận tôi sao?"
Phó Linh Lung liền ngồi ở bên cạnh, đem lời của hai người nghe được rất rõ ràng, không nhịn cười được, "Tiểu Tinh, em còn có thể làm cái này, thật là lợi hại a."
Có thể đem củ cải cắt tỉa thành như vậy, Phó Linh Lung cũng không biết nên khen Diệp Phồn Tinh tay nghề nấu ăn khá, hay là khen cô mỹ thuật căn bản tốt.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chỉ là làm chơi thôi ạ."
Khi còn bé trong nhà không có cái gì chơi, mẹ cô chồng củ cải, Diệp Phồn Tinh thường xuyên lấy củ cải làm thú vui, vì vậy mà kĩ thuật cắt tỉa rau củ khá tốt...
Chỉ bất quá, cái này cũng không có ích lợi gì, dù sao cô cũng không có ý định đi làm đầu bếp.
Nhưng mà, ở trong mắt người nhà họ Phó, cái này cũng đã rất lợi hại!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Cố Vũ Trạch nhìn lấy phương hướng của hai người, từ cầu thang đi, Tả Dục đi theo sau lưng hắn, nói: "Diệp Phồn Tinh cùng cậu của cậu quan hệ tốt như vậy à?"
Mặc dù cậu ta cùng Phó Cảnh Ngộ chào hỏi, nhưng vẫn có thể ở trên người Phó Cảnh Ngộ cảm giác được lãnh đạm xa cách cảm giác.
Hơn nữa lúc trước liền từng nghe nói, Phó Cảnh Ngộ là một người rất lạnh nhạt.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh mới vừa cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ,bộ dáng lại có vẻ rất vui vẻ.
Cố Vũ Trạch nghe được Tả Dục hỏi cái vấn đề buồn cười này, không nhịn được cười một tiếng, "sắp kết hôn rồi, có thể không tốt sao?"
"Cái gì?" Tả Dục nghe không hiểu.
Cố Vũ Trạch sợ cậu ta đợi lát nữa xuống phía dưới lại ngu ngốc, không nhịn được nói thật với Tả Dực, "Diệp Phồn Tinh là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ sắp kết hôn rồi."
Định chính là tháng mười kết hôn, mà bây giờ, đã là cuối tháng chín rồi.
Không bao lâu nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết,tin tức Diệp Phồn Tinh gả cho cậu hắn.
"..." Tả Dục không dám tin tưởng trợn to hai mắt, "Không thể nào!"
Đột nhiên nghe được tin tức bùng nổ như vậy, Tả Dực quả thật là hoài nghi Cố Vũ Trạch là đang đùa.
"Có tin hay không tùy cậu." Cố Vũ Trạch đi xuống dưới nhà, Tả Dục rất nhanh theo sau, hỏi: "Diệp Phồn Tinh điên rồi sao? Cô ấy bằng tuổi tôi và cậu, gả cho cậu của cậu sao được!"
Mặc dù nói, tuổi tác không phải là vấn đề, Phó Cảnh Ngộ so với Diệp Phồn Tinh cũng lớn không quá nhiều, nhưng là bây giờ, anh bệnh liệt nửa người, ngồi trên xe lăn, có thể nửa đời sau đều cần người phục vụ, Diệp Phồn Tinh đây là điên rồi, mới làm ra quyết định như vậy chứ?
Tả Dục nói, giống như là châm một chiếc đinh vào trong lòng Cố Vũ Trạch, ai nói không phải sao?
Hiện tại Diệp Phồn Tinh, phảng phất trúng độc rồi, mặc kệ Phó Cảnh Ngộ thế nào, cô chính là phải lấy anh bằng được.
Liền ngay cả mình muốn cùng cô ấy tái hợp, cô ấy cũng không nể mặt mình.
Cố Vũ Trạch hiện tại đã bỏ ý định khuyên cô rồi.
Hắn sẽ chống mắt nhìn, Diệp Phồn Tinh gả cho Phó Cảnh Ngộ, nửa đời sau làm sao trải qua.
Cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, sớm muộn có lúc cô phải rơi lệ.
Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục từ trên lầu đi xuống thời điểm, trong phòng ăn người đã trải đến đủ, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ, còn có Phó Linh Lung, cùng với Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế, cùng Phó Cảnh Ngộ giới thiệu: "chú, chú nhìn cái này..."
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang, ở trước mặt bọn họ mâm thức ăn bên trong, dùng củ cải trắng làm thành hai hình người nhỏ, trông rất sống động, nam một mặt lạnh lùng đem đầu xoay người một bên, nữ tiến tới lấy lòng...
Ngũ quan khắc mặc dù không tính là đặc biệt tinh xảo, nhưng mà, trọng điểm lại tóm đến rất đúng chỗ, rất truyền thần, để cho người ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, cô làm cái này chính là cô cùng Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh chỉ về hình nhân nữ nói: "Cái này cho chú, cái này chính là tôi rồi!"
Cô đem "Phó Cảnh Ngộ" đang tức giận kẹp đến trước mặt mình trong khay.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "chú nhìn xem, tôi đều đem mình đưa cho chú rồi, chú à, chú hiểu tôi nhất, còn muốn tiếp tục giận tôi sao?"
Phó Linh Lung liền ngồi ở bên cạnh, đem lời của hai người nghe được rất rõ ràng, không nhịn cười được, "Tiểu Tinh, em còn có thể làm cái này, thật là lợi hại a."
Có thể đem củ cải cắt tỉa thành như vậy, Phó Linh Lung cũng không biết nên khen Diệp Phồn Tinh tay nghề nấu ăn khá, hay là khen cô mỹ thuật căn bản tốt.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chỉ là làm chơi thôi ạ."
Khi còn bé trong nhà không có cái gì chơi, mẹ cô chồng củ cải, Diệp Phồn Tinh thường xuyên lấy củ cải làm thú vui, vì vậy mà kĩ thuật cắt tỉa rau củ khá tốt...
Chỉ bất quá, cái này cũng không có ích lợi gì, dù sao cô cũng không có ý định đi làm đầu bếp.
Nhưng mà, ở trong mắt người nhà họ Phó, cái này cũng đã rất lợi hại!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1039
|