Mẹ Phó rất chiều chuộng Phó Cảnh Ngộ, cho nên nhìn thấy Diệp Phồn Tinh dỗ Phó Cảnh Ngộ, nhìn Diệp Phồn Tinh liền đặc biệt thuận mắt. Cười khích lệ nói, "Tinh Tinh tay nghề nấu nướng không tệ a! Trước nghe dì Ngô nói, mẹ còn không tin, hôm nay thấy mới biết."
Chỉ là thoạt nhìn, cũng rất thèm ăn.
Phó Linh Lung phụ họa theo, "Đúng a! Nhìn đã thấy ngon miệng rồi."
Chị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh.
Diệp Phồn Tinh cầm đũa,gắp thức ăn cho Phó ba ba cùng mẹ Phó, cười nói: "Đến lâu như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cho ba mẹ ăn, ba, mẹ, nếm thử, mong hai người đừng chê thức ăn con nấu là được ạ."
Phó ba ba nhìn lấy Diệp Phồn Tinh như vậy, nói, "Tiểu Tinh khách sáo rồi."
Mẹ Phó nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cũng không nhịn được cười một tiếng.
Mặc dù trong nhà Diệp Phồn Tinh không có thứ gì, mẹ thậm chí có điểm không giảng đạo lý, nhưng Diệp Phồn Tinh thật biết điều, lại dỗ được Phó Cảnh Ngộ vui vẻ,một điểm này, để cho người trong nhà đều rất hài lòng.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nhu thuận lại lễ phép bộ dáng, vốn là ở trên lầu, nghe nói cô vì mình mà làm thức ăn, anh cũng đã hết giận rồi.
Hiện tại nhìn lại cô như vậy, ngực càng là mềm đến đạp một cái hồ đồ.
Diệp Phồn Tinh ngồi trở lại,gắp cho Phó Cảnh Ngộ thức ăn, "chú ơi, chú nếm thử một chút cái này,là thứ chú thích nhất. Ăn có ngon không?"
Phó Cảnh Ngộ nếm thử một miếng, gật đầu, "Ăn ngon lắm."
Tâm đều bị cô ngâm đường rồi còn có thể ăn thức ăn cô làm mà cảm thấy không ngon sao, cho dù bây giờ có cho anh ăn thuốc trừ sâu anh vẫn cũng cảm thấy ngọt.
Thấy anh rốt cuộc mở miệng nói chuyện với mình, Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, anh chịu để ý đến cô là tốt rồi, cô là thật sự sợ hãi anh bởi vì chuyện của Tả Dục tức giận.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, đột nhiên nhìn thấy trên tay cô có băng dán cá nhân, cau mày, "Tay em bị làm sao thế?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Không có việc gì."
Bởi vì không quen dùng đồ bếp của Phó gia, không cẩn thận bị một vết thương nhỏ, nhưng cô đã xử lý rồi.
Biết Phó Cảnh Ngộ cho tới bây giờ đều không thích cô bị thương, cô theo bản năng mà vừa muốn đem tay giấu đi, thả vào dưới bàn, nhưng mà, một bàn tay lớn, lại từ dưới bàn, nắm tay cô.
Trong nháy mắt, Diệp Phồn Tinh có cảm giác bị điện giật, là điện cao thế, điện cao thế đấy!!!
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, Phó Cảnh Ngộ dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp thức ăn, nghiêm túc ăn, phảng phất như anh không hề làm gì cả, càng không có len lén đi cầm tay Diệp Phồn Tinh.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người giải tán, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng trở về phòng của mình.
Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô như vậy, hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?"
Như vậy trừng trừng mà nhìn lấy anh, phảng phất là một loại câu dẫn vô hình thật mê người...
Diệp Phồn Tinh giơ giơ lên khóe miệng, "Tôi chính là muốn nhìn một chút, tại sao bình thường chững chạc như vậy, làm sao lại dễ ăn giấm như thế! Chú là thùng giấm sao?"
Trước mặt mới ăn giấm của huấn luyện viên Lưu, nơi này lại tới ăn giấm của Tả Dục, mặc dù cô biết, chuyện này đúng là bởi vì Tả Dục mà ra, nhưng là, Phó Cảnh Ngộ ăn giấm, cũng quá đáng sợ rồi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Trách anh?"
Đều là vì cô vô cùng đáng yêu, mới để cho người khác luôn muốn theo đuổi như thế.
Diệp Phồn Tinh dịch chuyển về phía trước, cầu sinh dục vọng mười phần mà tiến tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, nắm tay anh, nghiêm túc nói: "Trách tôi, cho nên, tôi nói xin lỗi với chú! Không tức giận nữa, có được không?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô cặp kia phảng phất mắt biết nói chuyện, đưa cô kéo lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ôm cô, dán vào lỗ tai của cô, nói, "em rất biết dỗ ngọt anh!"
Diệp Phồn Tinh bắt được bên hông hai tay kia, cúi đầu cười nói: "Đó là bởi vì tôi rất sợ chú không để ý tới tôi nữa."
(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ
Hội bảo vệ động vật đâu rồi, ở đây có một con cẩu FA đang bị ngược đãi, cần được chăm sóc và bảo vệ
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Chỉ là thoạt nhìn, cũng rất thèm ăn.
Phó Linh Lung phụ họa theo, "Đúng a! Nhìn đã thấy ngon miệng rồi."
Chị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh.
Diệp Phồn Tinh cầm đũa,gắp thức ăn cho Phó ba ba cùng mẹ Phó, cười nói: "Đến lâu như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cho ba mẹ ăn, ba, mẹ, nếm thử, mong hai người đừng chê thức ăn con nấu là được ạ."
Phó ba ba nhìn lấy Diệp Phồn Tinh như vậy, nói, "Tiểu Tinh khách sáo rồi."
Mẹ Phó nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cũng không nhịn được cười một tiếng.
Mặc dù trong nhà Diệp Phồn Tinh không có thứ gì, mẹ thậm chí có điểm không giảng đạo lý, nhưng Diệp Phồn Tinh thật biết điều, lại dỗ được Phó Cảnh Ngộ vui vẻ,một điểm này, để cho người trong nhà đều rất hài lòng.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nhu thuận lại lễ phép bộ dáng, vốn là ở trên lầu, nghe nói cô vì mình mà làm thức ăn, anh cũng đã hết giận rồi.
Hiện tại nhìn lại cô như vậy, ngực càng là mềm đến đạp một cái hồ đồ.
Diệp Phồn Tinh ngồi trở lại,gắp cho Phó Cảnh Ngộ thức ăn, "chú ơi, chú nếm thử một chút cái này,là thứ chú thích nhất. Ăn có ngon không?"
Phó Cảnh Ngộ nếm thử một miếng, gật đầu, "Ăn ngon lắm."
Tâm đều bị cô ngâm đường rồi còn có thể ăn thức ăn cô làm mà cảm thấy không ngon sao, cho dù bây giờ có cho anh ăn thuốc trừ sâu anh vẫn cũng cảm thấy ngọt.
Thấy anh rốt cuộc mở miệng nói chuyện với mình, Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, anh chịu để ý đến cô là tốt rồi, cô là thật sự sợ hãi anh bởi vì chuyện của Tả Dục tức giận.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, đột nhiên nhìn thấy trên tay cô có băng dán cá nhân, cau mày, "Tay em bị làm sao thế?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Không có việc gì."
Bởi vì không quen dùng đồ bếp của Phó gia, không cẩn thận bị một vết thương nhỏ, nhưng cô đã xử lý rồi.
Biết Phó Cảnh Ngộ cho tới bây giờ đều không thích cô bị thương, cô theo bản năng mà vừa muốn đem tay giấu đi, thả vào dưới bàn, nhưng mà, một bàn tay lớn, lại từ dưới bàn, nắm tay cô.
Trong nháy mắt, Diệp Phồn Tinh có cảm giác bị điện giật, là điện cao thế, điện cao thế đấy!!!
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, Phó Cảnh Ngộ dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp thức ăn, nghiêm túc ăn, phảng phất như anh không hề làm gì cả, càng không có len lén đi cầm tay Diệp Phồn Tinh.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người giải tán, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng trở về phòng của mình.
Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô như vậy, hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?"
Như vậy trừng trừng mà nhìn lấy anh, phảng phất là một loại câu dẫn vô hình thật mê người...
Diệp Phồn Tinh giơ giơ lên khóe miệng, "Tôi chính là muốn nhìn một chút, tại sao bình thường chững chạc như vậy, làm sao lại dễ ăn giấm như thế! Chú là thùng giấm sao?"
Trước mặt mới ăn giấm của huấn luyện viên Lưu, nơi này lại tới ăn giấm của Tả Dục, mặc dù cô biết, chuyện này đúng là bởi vì Tả Dục mà ra, nhưng là, Phó Cảnh Ngộ ăn giấm, cũng quá đáng sợ rồi.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Trách anh?"
Đều là vì cô vô cùng đáng yêu, mới để cho người khác luôn muốn theo đuổi như thế.
Diệp Phồn Tinh dịch chuyển về phía trước, cầu sinh dục vọng mười phần mà tiến tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, nắm tay anh, nghiêm túc nói: "Trách tôi, cho nên, tôi nói xin lỗi với chú! Không tức giận nữa, có được không?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô cặp kia phảng phất mắt biết nói chuyện, đưa cô kéo lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ôm cô, dán vào lỗ tai của cô, nói, "em rất biết dỗ ngọt anh!"
Diệp Phồn Tinh bắt được bên hông hai tay kia, cúi đầu cười nói: "Đó là bởi vì tôi rất sợ chú không để ý tới tôi nữa."
(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ
Hội bảo vệ động vật đâu rồi, ở đây có một con cẩu FA đang bị ngược đãi, cần được chăm sóc và bảo vệ
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1039
|