Lửng mật
Lão thủ trưởng nhìn cô, cười nói: "cháu không cần phải khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện của cháu và Cảnh Ngộ thôi."
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, hướng về phía lão thủ trưởng hỏi: "Không biết chú muốn hỏi cháu cái gì?"
"Cháu cùng với Cảnh Ngộ ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, cảm tình hai người còn tốt chứ?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu cười, "Tốt vô cùng, anh ấy rất tốt ạ."
"Cảnh Ngộ là đứa trẻ tốt, nó sẽ không để cho người phụ nữ của nó chịu thua thiệt, cháu thấy đúng không?"
Diệp Phồn Tinh đồng ý gật đầu, "vâng, anh ấy thật sự rất tốt."
Ông xã của cô là người đàn ông tốt nhất trên đời này!
" Chuyện của Thằng Triết đã gây phiền toái cho vợ chồng cháu rồi." Lão thủ trưởng bất đắc dĩ nói: "Vợ của ta lúc nào cũng bao che cho còn trai, ta thay mặt bà ấy xin lỗi cháu, bà ấy chẳng qua chỉ chiều còn mù quáng, hy vọng cháu có thể thông cảm cho bà ấy, bình thường vợ ta cũng coi Cảnh Ngộ như con mình, chẳng qua, giữa người và người cần tìm hiểu nhau nhiều hơn, mới có thể hiểu nhau thêm. Vợ ta và cháu tiếp xúc chưa nhiều, cho nên tối hôm qua mới tìm cháu nói vài lời không lời nên nói."
Diệp Phồn Tinh phát hiện thái độ lão thủ trưởng thật sự rất tốt, cô nhìn lão thủ trưởng, có chút cảm động, " Chú khách sáo rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ, Cô cũng bởi vì nghe Tô Lâm Hoan nói Linh tình nên mới sẽ suy nghĩ nhiều."
Nói thật, lão thủ trưởng nói xin lỗi như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng có chút ngượng ngùng, cô cũng chẳng thể để bụng tiếp được.
Lão đầu cười dài, "Sau này tốt với Cảnh Ngộ hơn một chút, nó thật sự là một người rất ưu tú. Nếu như không phải là khi đó xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng hai đứa cũng không có duyên phận này. Cho nên hy vọng với thân phận là vợ của nó, cháu có thể thật chăm sóc nó, yêu quý nó."
Diệp Phồn Tinh có chút xấu hổ, nhớ tới chuyện của mình cùng Phó Cảnh Ngộ, trừ khoảng thời gian anh vẫn còn phải ngồi trên xe lăn cần cô chăm sóc ra thì cơ hồ đều là Anh chăm sóc cho cô, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, " Cháu hiểu rồi ạ, cháu nhất định sẽ trân trọng anh ấy!"
Lão thủ trưởng nhìn cô, cười nói: "cháu không cần phải khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện của cháu và Cảnh Ngộ thôi."
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, hướng về phía lão thủ trưởng hỏi: "Không biết chú muốn hỏi cháu cái gì?"
"Cháu cùng với Cảnh Ngộ ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, cảm tình hai người còn tốt chứ?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu cười, "Tốt vô cùng, anh ấy rất tốt ạ."
"Cảnh Ngộ là đứa trẻ tốt, nó sẽ không để cho người phụ nữ của nó chịu thua thiệt, cháu thấy đúng không?"
Diệp Phồn Tinh đồng ý gật đầu, "vâng, anh ấy thật sự rất tốt."
Ông xã của cô là người đàn ông tốt nhất trên đời này!
" Chuyện của Thằng Triết đã gây phiền toái cho vợ chồng cháu rồi." Lão thủ trưởng bất đắc dĩ nói: "Vợ của ta lúc nào cũng bao che cho còn trai, ta thay mặt bà ấy xin lỗi cháu, bà ấy chẳng qua chỉ chiều còn mù quáng, hy vọng cháu có thể thông cảm cho bà ấy, bình thường vợ ta cũng coi Cảnh Ngộ như con mình, chẳng qua, giữa người và người cần tìm hiểu nhau nhiều hơn, mới có thể hiểu nhau thêm. Vợ ta và cháu tiếp xúc chưa nhiều, cho nên tối hôm qua mới tìm cháu nói vài lời không lời nên nói."
Diệp Phồn Tinh phát hiện thái độ lão thủ trưởng thật sự rất tốt, cô nhìn lão thủ trưởng, có chút cảm động, " Chú khách sáo rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ, Cô cũng bởi vì nghe Tô Lâm Hoan nói Linh tình nên mới sẽ suy nghĩ nhiều."
Nói thật, lão thủ trưởng nói xin lỗi như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng có chút ngượng ngùng, cô cũng chẳng thể để bụng tiếp được.
Lão đầu cười dài, "Sau này tốt với Cảnh Ngộ hơn một chút, nó thật sự là một người rất ưu tú. Nếu như không phải là khi đó xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng hai đứa cũng không có duyên phận này. Cho nên hy vọng với thân phận là vợ của nó, cháu có thể thật chăm sóc nó, yêu quý nó."
Diệp Phồn Tinh có chút xấu hổ, nhớ tới chuyện của mình cùng Phó Cảnh Ngộ, trừ khoảng thời gian anh vẫn còn phải ngồi trên xe lăn cần cô chăm sóc ra thì cơ hồ đều là Anh chăm sóc cho cô, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, " Cháu hiểu rồi ạ, cháu nhất định sẽ trân trọng anh ấy!"
/1829
|